Là Thất tổ của Khương Gia, Khương Nhược Doanh.
- Ta đại diện cho chính bản thân mình, không phải đại diện cho Khương Gia.
Trước vô số ánh mắt hùng hổ, Khương Nhược Doanh lại không tỏ ra hoảng sợ chút nào, lãnh đạm nói ra. Cố Hùng dù sao cũng là cháu của lão mao đầu đó, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị người giết được đây.
- Ha ha, Khương Nhược Doanh tiểu thư, hà tất cùng đám nhỏ hơn thua. Ngươi nếu như thật sự muốn can thiệp vào chuyện này, vậy thì để lão phu bồi tiếp ngươi đi.
Đúng lúc này thinh không bỗng nhiên vang lên tiếng cười nhàn nhạt, một cái thân ảnh không biết tự lúc nào huyễn hoá ra, lăng không mà đứng. Khương Nhược Doanh khi nhìn thấy kẻ tới thì sắc mặt khẽ biến, trong lòng thầm hô không ổn.
- Cứu Lục cố tổ và đại trưởng lão đi.
Ánh mắt không rời Khương Nhược Doanh, người kia mở miệng ra lệnh cho cao thủ Cao Gia. Lời nói mặc dù chỉ đơn giản là cứu người, nhưng thái độ và ngữ khí lại tràn đầy lạnh lẽo. Tựa như còn ám chỉ cho bọn hắn giết người nữa.
Lại xuất hiện thêm nhân vật cấp bậc lão tổ, đại chiến đã bùng nổ đến mức khó mà xác định được thiệt hại. Bên ngoài, cường giả duy nhất còn chưa tham chiến chỉ còn Nhất tổ và Tam tổ của Cố Gia. Bọn hắn lúc này trong lòng đã nóng như lửa đốt, rất muốn ra tay can thiệp vào tràng, nhưng lại do dự không thể quyết, không biết đứng về phía bên nào cho phải.
- Đem mấy người Lục tổ bắt lại rồi tính…
Cuối cùng, sau khi xem xét thiệt hơn, Nhất tổ vẫn là lựa chọn phe của Tứ tổ. Chỉ nghe hắn thở dài nói với Tam tổ, sau đó chuyển mình muốn can dự vào trận chiến.
Nhưng mà, khiến hắn kinh hồn táng đảm là, hắn bỗng nhiên không nhúc nhích được. Cả thế giới chung quanh lúc này đều như đông cứng thành huyền thiết, đem hắn giam giữ vào trong không thể nào mà di động. Thậm chí một cái liếc mắt đơn giản cũng gần như muốn tổn hao toàn bộ lực lượng của hắn, khủng khiếp không thể nào miêu tả nổi.
Gian nan đưa ánh mắt về phía Tam tổ, đập vào hắn là một vẻ mặt hãi nhiên đến tái mét của vị đường đệ. Hiển nhiên Tam tổ cũng không khác gì hắn, bị người dùng lực lượng thiên địa giam cầm tại chỗ.
Bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, Nhất tổ bỗng nhiên cảm thấy lông tóc sau gáy đều dựng đứng, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp sống lưng. Có thể khiến cho hai vị nửa bước Quy Nguyên không thể nào phản kháng, người tới rốt cục phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể làm được đây. Là chí cường giả Quy Nguyên bước thứ nhất, hay là còn hơn thế nữa?
Suy nghĩ thoáng qua này làm cho Nhất tổ sợ đến ngây người, quên luôn cả tràng đại chiến đang diễn ra trước mắt. Hắn sợ rồi, triệt để sợ rồi. Tại sao lại có thể có Chí cường giả giáng lâm nơi này, còn ngăn cản hắn và Tam tổ không được tham gia đại chiến. Lẽ nào hôm nay Cố Gia sẽ trở thành lịch sử.
Mà lúc này, bên trong tràng đại chiến.
Hoàn toàn áp đảo về cả số lượng và chất lượng, phe Tứ tổ ngày càng chiếm thượng phong. Lục tổ, Bát tổ trên thân đã xuất hiện những vết thương nhẹ, bị ép lui trở về.
- Phản đồ, chịu chết đi.
Trong một sát na sau khi Lục tổ bại lui, Tứ tổ nhanh chóng vượt qua được hàng phòng ngự tấn công về phía Cố Hùng. Gần như đạt tới đỉnh phong của nửa bước Quy Nguyên, một kích toàn lực của lão chân chính là tuyệt sát đối với bất cứ kẻ nào chưa độ qua cửu kiếp.
- Không!
- Hùng nhi!
Đám người Lục tổ sắc mặt tái đi vì hoảng sợ, không hề quan tâm đến thương thế trên thân mình mà lao tới. Chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, bọn lão còn chưa đi được nửa đường, công kích của Tứ tổ gần như đã đánh lên người Cố Hùng.
- Oanh!
Tiếng nổ oanh minh khiến toàn bộ tháp đá như sắp xụp đổ, ánh sáng chói lọi mang theo nhiệt độ kinh người bắn ra tứ phía, khiến cho toàn bộ mọi người trong trường đều không thể không bạo lui.
Tiếp theo đó là một màn khó tin xảy ra, để cho tất cả mọi người đều sợ đến ngây ngốc tại chỗ.
Không gian va chạm chẳng biết tự lúc nào vươn ra một cái bàn tay hư ảnh, không chỉ mạnh mẽ phá tan công kích của Tứ tổ ngược lại còn quất lão bay ra, rung động lòng người.
Chỉ nghe Tứ tổ hoảng sợ kêu thảm một tiếng, bị cánh tay hung hăng quất lên người, dọc đường bay đi phun ra không ít tiên huyết, thê thảm vạn phần. Đường đường cường giả sắp chạm tới Quy Nguyên, vậy mà lúc này đây chẳng khác nào một con sâu cái kiến, dễ dàng bị một chưởng vỗ bay.
Ngây dại, tất cả mọi người không thể có biểu cảm nào khác ngoài ngây dại, ngây dại bởi vì uy thế của bàn tay kia quá mức khủng khiếp, gần như không thể nào đối kháng lại. Tựa như, đứng dưới công kích của bàn tay ấy, tất cả bọn họ dù cho có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể thoát được cái chết.
Duy chỉ có Cố Hùng là cười lớn, cười đến mức tất cả mọi người muốn nghĩ hắn bị điên, chỉ nghe hắn nói lớn:
- Tứ tổ, ngươi chẳng phải luôn thắc mắc tại sao chúng ta lại có thể còn sống trở về hay sao. Hai tên Vấn Đỉnh trung kỳ, còn có cả Cao Vô Cầu Vấn Đỉnh điên phong, quả nhiên là tuyệt sát. Không nghĩ để giết ta, ngươi bỏ ra cái giá cũng thật lớn.
Lời của hắn cứ thế vang xa, đem toàn bộ mọi người đều khuấy lên kinh sợ. Có cả cường giả siêu cấp như Cao Vô Cầu ra tay, vậy mà bọn Cố Hùng vẫn có thể trốn thoát được thì quả thực khó tin.
- Ngươi tính toán rất hay, nhưng lại không tính được rằng, ngài ấy đã trở về. Các ngươi, tất cả các ngươi hôm nay đều phải trả giá.
Toàn bộ hiện trường chỉ có mình Cố Hùng độc thoại, mỗi một lời đều để cho người sợ hãi. Tất cả mọi người lúc này đây đều rất mong chờ, rất muốn biết người vừa nãy đánh ra bàn tay hư ảnh, cũng chính là người mà Cố Hùng nhắc tới là ai.
- Hừ! Lão phu cũng muốn xem xem là kẻ nào mà có thể khiến tên phản đồ ngươi tự tin đến vậy. Cút ra đây đi… lén lén lút lút ra tay có gì để tự hào?
Bị người trong bóng tối phá chiêu, thậm chí là ăn thiệt thòi không nhỏ, nhưng Tứ tổ lại không hề tỏ ra sợ hãi. Một phần vì vừa nãy giao phong là do lão không hề phòng bị nên mới bị đánh lén, nếu trực diện chiến đấu ai thắng ai thua còn khó nói. Một phần khác là lão còn có không ít chuẩn bị đằng sau, dù cho đến thêm một cái cường giả cũng đừng hòng nghịch chuyển tình thế.
Điều khiến cho lão giận dữ chính là đối phương lại ra tay bảo vệ Cố Hùng.
- Ha ha! Không lén lút thì làm sao có thể chứng kiến được bộ mặt thật của các ngươi đây.
Chẳng để mọi người phải chờ lâu, trên bầu trời nơi Cố Hùng đang đứng bỗng nhiên xuất hiện hai cái bóng người, lăng không hạ xuống. Một già một trẻ, thân hình đều to lớn vạm vỡ, toát ra khí thế long hành hổ bộ mà chỉ có cường giả mới có được.
Mà sự xuất hiện của bọn hắn khiến cho hơn nửa số người tại trường đều phải biến sắc, lộ ra sự khó tin và kinh sợ. Bởi hai người mới tới này đều có thân phận vô cùng khiếp người. Một là Cố Sở, Ngũ tổ của Cố Gia, cường giả Vấn Đỉnh trung kỳ, và một là Cao Vô Cầu, đương kim vô địch thiên tài của Tuyết Vũ, cường giả Vấn Đỉnh điên phong.
- Nhị ca!
- Ngũ tổ…
Vui mừng nhất vẫn là nhóm người của Lục tổ, bọn họ làm sao nghĩ tới trong thời khắc bọn họ nguy nan nhất, Ngũ tổ lại trở về. Cứ cho là tu vi của Cố Sở chỉ dừng tại Vấn Đỉnh trung kỳ, nhưng dù sao cũng là một vị lão tổ hàng thật giá thật, đem lại chỗ dựa tinh thần không hề nhỏ chút nào.
- Ta còn nghĩ là ai, hoá ra là Ngũ tổ. Không nghĩ tới sáu năm xa nhà, vậy mà tu vi tiến bộ không ít nhỉ.
Tứ tổ cũng bị sự xuất hiện của Cố Sở và Cao Vô Cầu làm cho kinh sợ, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Nghĩ về chênh lệch của một chiêu giao phong hồi nãy, lão không khỏi nổi lên sự kinh nghi.
Cố Sở tại Cố Gia mặc dù được xưng Ngũ tổ, nhưng chiến lực thực tế lại thuộc hàng chót nhất, thậm chí so với Bát tổ còn yếu hơn đôi phần. Chẳng qua năm đó uy thế của bốn huynh đệ bọn hắn quá lớn, gần như ép xuống toàn bộ nhân mạch còn lại của Cố Gia, cho nên Nhất tổ mới cho phép cả bốn người được xưng tổ. Cố Sở mặc dù chiến lực yếu nhất, nhưng lại là nhị ca cho nên được Lục tổ và Bát tổ tôn lên phía trước, trở thành Ngũ tổ của Cố Gia.
Còn nhớ năm đó khi Cố Sở rời nhà ra đi, tu vi mới chỉ miễn cưỡng chạm tới cánh cửa Vấn Đỉnh hậu kỳ. Vậy mà vừa nãy giao phong lại có thể bức lão bại lui, cứ cho là đánh lén mà đắc thủ, nhưng nếu tu vi không đạt tới Vấn Đỉnh điên phong thì đừng mơ làm được. Sáu năm từ Vấn Đỉnh trung kỳ vọt tới Vấn Đỉnh điên phong, Nhất tổ muốn không kinh sợ cũng khó.
- Chỉ là có chút thành tựu, nhưng để đối phó các ngươi là quá đủ rồi.
Cố Sở nhìn lấy Tứ tổ, nhàn nhạt cười. Lời của lão cũng không phải là khiêm tốn mà hoàn toàn là thật lòng, sáu năm từ Vấn Đỉnh trung kỳ đột phá Quy Nguyên bước thứ nhất đối với thế nhân thì quá mức doạ người, nhưng đối với những tồn tại như Lâm Dương thì cũng chỉ là chút trò vặt không đáng nhắc tới mà thôi.
Nghe thấy lão không chỉ tỏ rõ thái độ chống đối, ngược lại còn không coi người phe mình ra gì, dù cho hàm dưỡng tốt như Tứ tổ cũng không thể không tức giận:
- Mấy năm không gặp thói ngông cuồng vẫn y nguyên như vậy. Hôm nay không có Nhị tổ bao bọc, để xem còn ai có thể cứu ngươi, tới nhận lấy cái chết.