Vạn dặm không mây, chỉ có sương mù âm u nặng trĩu. Đập vào mắt người ta là một biển người đông nghìn nghịt. Dưới đất có, trên không có, mỗi nhóm tụm năm tụm ba đằng đằng sát khí, dường như đang có xu hướng chia làm hai phe đối nghịch. Không, đúng hơn là vài chục người đang bị hàng ngàn người vây khốn.
Tiểu hoà thượng lúc này đã không còn bộ dáng hoà ái dễ thương như lúc trước, mà toàn thân ngập tràn là máu đỏ, cà sa rách bươm đầy vết chém, không còn hình thù cụ thể. Nó được mấy chục người bao bọc bảo vệ chung quanh, có chút thẫn thờ nhìn về ngàn người phía trước.
- Giao nó ra đây, chúng ta tha các ngươi khỏi chết.
Một tên thanh niên cưỡi trên lưng cự thú, tay phải hơi giương lên trường kiếm, chỉ thẳng vào mặt của nhóm người trước mình, lạnh lùng mà nói.
Nhóm người đang bị vây khốn nhân số không quá năm mươi, so với phe của tên thanh niên thì ít đến thảm hại, trên người ai nấy đều tràn đầy vết rách, có lẽ đã đều mới trải qua thảm chiến.
Nghe được giọng điệu của tên thanh niên, đám người đều trở nên giận dữ, nắm chặt bàn tay.
- Một đám người ỷ đông hiếp ít, có gì đáng tự hào? Nếu không phải súc sinh nhà ngươi cắn lén, loại người như ngươi bản hoàng tử một chém rơi đầu chó của ngươi.
Đáp trả hắn là một tên thanh niên cao lớn, sắc mặt âm trầm cực độ, khoé môi, bờ vai, cánh tay và cả vùng hông đều có máu, đem y phục của hắn nhuộm ra hai màu xanh đỏ, tà dị vô cùng.
Hắn là nhị Hoàng tử của Lý Gia, Lý Thái Nhiên.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Tên thanh niên cười lạnh liên hồi, hai chân thúc vào hông yêu thú, nghiêng qua một vòng nhìn xuống dưới Lý Thái Nhiên. Trên khuôn mặt điển trai ngập tràn lãnh ngạo, còn có cả tự tin khinh cuồng, không người vào mắt.
Lý Thái Nhiên mặc dù là tuyệt thế thiên kiêu, nhưng hắn ở Lý Gia cũng không phải là kẻ yếu, nhất là vừa rồi đối phương còn bị hắn đánh lén trọng thương, bây giờ muốn đấu với hắn thì chính là tìm chết.
Đang khi nói chuyện, sát cơ từ hắn cũng bắt đầu phát ra, tràn ngập ở trong thiên địa, tựa như gió rét thổi tới, nhất thời khiến cho toàn bộ hiện trường trở nên căng cứng.
- Giết đi.
Sau cùng, hắn đột nhiên không còn nói nữa, mà bỗng nhiên hạ lệnh cho ngươi của phe mình giết tới. Có lẽ, hắn cũng biết được muốn ép đám người Lý Thái Nhiên giao ra thằng nhóc là điều không thể, cho nên không cần dông dài.
- Hừ!
Lý Thái Nhiên giận dữ, cũng hiểu được người của mình căn bản không còn đường sống, chỉ có thể liều chết mà lên.
- Lý Bảo, ngươi dám phản bội gia tộc, ta muốn cho ngươi chết không toàn thây.
Ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Lý Bảo, hắn gào lên như thú dữ, không thèm để ý toàn thân là vết rách lao vào đánh giết.
Binh khí trong tay hắn là một cây giáo gỗ, dài tầm mét hơn, thân giáo đen đặc uốn lượn như thân rồng, cửa miệng ghim một lưỡi sắt bóng, tuy nhỏ gọn nhưng lại mang theo sát khí không thể nào tả nổi, khiến người người lạnh lẽo.
- Cha ngươi mặc dù là gia chủ, nhưng hắn cũng không thể đại biểu cho ý chí của toàn bộ Lý Gia, cho nên đừng đem gia tộc ra để doạ bản vương. Ta cũng muốn xem xem ngươi có xứng với cái danh đệ nhất thiên tài của gia tộc.
Đối mặt Lý Thái Nhiên khí thế kinh thiên, Lý Bảo chỉ lộ ra một nụ cười trào phúng, trường kiếm trong tay từ dưới mà lên, phanh ra một kiếm.
Khoảng cách còn hơn năm trăm mét, nhưng công kích đã đổ ập vào nhau. Lý Bảo ban đầu còn tràn ngập xem thường, nhưng ngay sau đó đột nhiên biến sắc, bởi vì hắn cảm thấy một cỗ lực lượng rét lạnh thấu xương bỗng nhiên xuyên phá qua kiếm quang của hắn, ập vào mặt mũi, oanh một tiếng đem cả hắn và sủng thú cuốn bay ra ngoài, lòng bàn tay nắm kiếm đều rách toác, đáng sợ không gì tả nổi.
- Chết…
Được thế không tha người, Lý Thái Nhiên ngay sau đó vụt biến khỏi không gian, hai tay siết chặt giáo gỗ, ánh mắt tràn đầy hận thù đâm vào lồng ngực đối thủ.
- Hừ…
Nhưng ngay vào thời điểm hắn sắp giết chết được đối phương, bên tai bỗng nhiên lại vang lên tiếng hừ lạnh lẽo. Một vài bóng người đột nhiên từ phương xa chạy tới, trực tiếp hướng về phía hắn mà ra tay.
Ầm ầm
Đao mang như cắt rách khoảng trời, thời không thất sắc. Lý Thái Nhiên chỉ cảm thấy như có một cơn lốc đổ ập lên thân mình, thổi cho tóc dài phiêu tán, vùng ngực đều mở ra nội tạng, khoé môi run rẩy trào máu tươi ra ngoài, thân hình bay lùi cả vạn mét.
- Không… Thái Nhiên…
Một cô gái trong đoàn hoảng sợ kêu lên, mắt ngọc đỏ ngầu, nhưng vẫn như cũ không dứt ra được chiến đấu, thậm chí còn vì phân tâm mà bị đánh nát bờ vai, văng đi khỏi chiến trường hỗn loạn.
- Các ngươi đều phải chết.
Một tên thanh niên khác gầm lên trong cổ họng, nắm kiếm chém như điên như cuồng, nhưng rất nhanh sau đó liền bị nhóm người mới tới kia đánh nổ tung thân hình, chết ngay tại chỗ.
- Mộng Thuyết… Mộng Tâm… Hôm nay là ngày cuối cùng các ngươi còn tồn tại.
Mấy bóng người kia rất nhanh liền ngừng lại trên không của chiến trường, theo sau là ba bốn chục người khác, toàn thân đều mặc hắc bào, sát khí không che dấu cộng hưởng khuấy động trời cao.
Nếu Hoàng Thiên có mặt tại nơi này, rất có thể sẽ đoán được thân phận của nhóm người này. Vì khí tức của bọn hắn rất giống với nhóm thiên kiêu ngầm vây giết hắn gần đây, chỉ là mạnh hơn rất nhiều.
- Chết vì sự thật là vinh. Chúng ta chết, thì vẫn sẽ có người vì vinh quang mà chiến, các ngươi không thể che mắt dân tộc này mãi được đâu.
Lý Thái Nhiên lúc này mới chật vật bò ra, trên thân đã không còn lành lặn, vùng ngực rách ra như sắp bị chặt đứt đôi người, nhưng vẫn kiên cường cười lớn.
- Ha ha, đúng thế, cùng lắm là chết, có gì mà kinh.
Một lời của hắn, để cho toàn bộ chiến hữu xung quanh đều cuồng tiếu, mắt hướng trời cao như là muốn nói, chúng ta chưa bao giờ sợ chết.
- Được, vậy để ta thành toàn các ngươi, cút xuống âm ti mà chứng tỏ.
Tên thanh niên đứng đầu phe đối nghịch khẽ hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói, ma đao trong tay bắt đầu trở nên lăng lệ.
Bước chân phiêu phù, hắn vậy mà trực tiếp xông vào giữa mấy chục người, bỏ qua toàn bộ thiên kiêu, hướng về phía Mộng Tâm chém thẳng một đao. Đao ý rét lạnh không tình người, mang theo trăm vạn đao quang cấp tốc rít gào, tựa như mưa sa, đổ ập vào trên đầu toàn bộ thiên kiêu cản đường.
- Ngươi muốn chết.
Nhìn qua không trung rơi xuống trăm vạn đao quang ập lên đầu thằng nhóc, Lý Thái Nhiên như điên như dại lao qua hàng chục dặm, không kịp cứu tiểu hoà thượng ra mà chỉ có thể dùng thân mình đón đỡ, nguyên lực khắp người điên cuồng hội tụ vào trong thức hải, lĩnh vực thét gào.
Oành oành!
Đại địa trực tiếp bị đao quang đâm đến nổ tung, mặt đất phá nát, sơn phong sụp đổ. Nhìn từ đằng xa, tựa như một cơn cuồng vũ đổ ập, xối tung hàng trăm dặm đất. Toàn bộ Bạch Hạc bí cảnh cũng có thể cảm nhận được dư ba, doạ người sợ hãi, không biết là cường giả bực nào đang chém giết.
- Chết là tỉnh mộng, chết là vinh.
Mưa đao dội lên thân của mấy chục người, giữa không trung đâm vào da thịt, máu vẩy trời cao, người chết như ngả dạ. Nhưng nhóm người vẫn rất quật cường chống trả, pháp thuật nổ tung, tiếng cười vang vọng.
- Cùng chết với ta đi… BẠO…
Đúng lúc này, một tiếng hét căm phẫn cực cùng đột ngột vang xa, Lý Thái Nhiên bỗng nhiên ném tiểu hoà thượng ra xa, sau đó điên cuồng lao về phía nhóm người Liên Minh Chống Mộng, không chút chần chờ tự bạo thân mình.
Tiếng nổ rất lớn, lớn đến mức chấn nát màng nhĩ vô số người. Không trung lấy vị trí của hắn làm tâm điểm, nở rộ ra một quang cầu chói sáng. Quang cầu như là bong bóng nở rộ, sau đó nổ tung, bắn ra vô cùng vô tận năng lượng loạn lưu, hướng bát phương xoẹt tới, kích thích ra trăm vạn hàng khí lãng.
Chớp mắt, gần trăm dặm mặt đất vỡ tan, không gian xoèn xoẹt nứt ra từng khe hở, đem đến lực phá hoại kinh khủng không gì tả nổi, cuốn hàng trăm tấn bụi đất bay ra, tựa như sóng lớn diệt thế che phủ khắp Long Quân Chiến Trường.
Một màn, dọa cho tất cả mọi người đều rét lạnh trong lòng, chân tay bủn rủn sợ hãi.
Phía xa cách trung tâm vụ nổ non chục dặm, Mộng Tâm bị ném đi nện vào trong đất đá, toàn thân hình là máu. Nó gắt gao nhìn về phương này, bàn tay nhỏ nhắn trong vô hình siết chặt, môi hồng run run tràn đầy thống hận.
- Muốn bọn chúng chết sao?
Bên cạnh nó, không biết tự lúc nào lại xuất hiện một bóng người mơ hồ, không nhìn ra được hình thái lẳng lặng bay bay. Trông thấy nó ngập tràn trong thù hận, hắn bỗng nhiên nhe răng cười hỏi, điệu bộ dữ tợn không thể nào tả nổi.
Hắn vừa hỏi, liền khiến cho thằng nhóc quay phắt người, nhìn chằm chằm vào hắn thật lâu, sắc mặt khi khóc khi cười, nước mắt liên tục chảy như đang cố gắng kiềm chế điều gì cực kỳ thống khổ.
- Ta sẽ không giết người.
Theo bản năng lắc đầu, nó thì thào tự nói. Chỉ là, ánh mắt đỏ ngầu và sát ý điên cuồng mà nó phát ra lại đang phản bội lại những lời mà nó nói.
- Vì sao? Chúng muốn giết ngươi đấy.
Bóng người nhìn nó, cũng không có bất ngờ, từ đầu tới cuối vẫn hờ hững như không hỏi lại.
Mộng Tâm không dám nhìn hắn nữa, bờ mi khép chặt, có chút run rẩy nói không nên lời:
- Vì… bản tâm. Vì lương thiện.
Không nói thì thôi, nó vừa nói liền khiến cho bóng người kia cười lớn. Thân hình như ma quỷ lập loè huyết khí, nở rộ ra một nụ cười cuồng ngạo:
- Ha ha… Lương thiện. Nói cho ta cái gì là lương thiện?
Hắn khinh miệt cười nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Mộng Tâm, như là nhìn kẻ ngốc.
- Là dù cho bọn hắn giết toàn bộ người thân của ngươi, ngươi vẫn sẽ từ bi nhẫn nhịn? Là cả thế gian dồn ngươi vào chỗ chết, ngươi vẫn sẽ niệm bản tâm, phủi phục sống như một con chó không người thương cảm? Bị đánh giết, bị xem thường không biết nói cùng ai, chỉ biết trốn một mình khóc lóc, liếm láp vết thương qua ngày?
Hắn cười như điên như dại, mỗi một câu nói nói với thằng nhóc lại như nói với chính mình, sát ý kinh thiên động địa tụ tới, đậm đặc đến mức không thể nào hình dung nổi.
- Mẹ nói sẽ bảo vệ ta suốt đời, nhưng rồi cuối cùng mẹ lại chết. Thầy nói thầy bảo vệ ta, cuối cùng hai chân thầy đều mất. Các ngươi đều nói ta là tai hoạ, nói ta là tội ác, vậy còn các ngươi thì sao, các ngươi lại là thứ gì mà có quyền phán xét?
Dứt lời, ma khí trong hắn bỗng nhiên ngưng tụ ra hai cánh tay thật dài, nắm lấy lồng ngực mơ hồ mà xé. Trong chớp mắt không gian vọng lên tiếng đứt gãy, đem trói buộc sức mạnh của hắn xé toạc khỏi thân hình, quy tắc của toàn bộ chiến trường Bạch Hạc đều lâm vào trong rung động, như là kinh sợ trước một sức mạnh nào vừa xuất thế.
Chỉ gặp Mộng Tâm bước ra từ trong ma khí, dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng khí tức vỹ ngạn bức người. Ma khí cùng sát ý quanh thân nó tràn trề cuộn tới, nhuộm cho cà sa đều chuyển sang màu hắc ám.
- Lương thiện đó, ta chịu đủ lắm rồi.
Nó cúi đầu nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của mình, nhịp thở tăng dần, chầm chậm, chầm chậm ngẩng cao đầu. Đôi mắt nó lạnh lùng đỏ ửng, nhìn chòng chọc toàn bộ không trung chiến trường, biểu lộ dữ tợn trước nay chưa từng có.
Nó ngửa mặt lên trời cười nhạo, âm thanh non nớt rít lên tan nát cõi lòng. Một số thiên kiêu ủng hộ nó còn sống đều lặng lại, khoé mắt như có như không chảy dài lệ nóng. Máu tươi cùng nước mắt, hoà vào nhau mặn chát, như là thói đời nóng lạnh, vô tình.
- Phanh…
Đáp trả cho nó là một roi quất vào giữa mặt, quất cho cả người nó chao đi, ngã xuống. Nhóm người Liên Minh Chống Mộng lạnh lùng áp tới, nhìn xuống nó như đang nhìn đứa con hoang của thiên địa.