Các thế lực nhận được kế hoạch từ Lâm Thanh Phong đều nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, bởi vì kẻ nào cũng nhận ra được chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Trận chiến ấy không biết ai là kẻ chiến thắng cuối cùng. Một trận chiến mà không kẻ nào có thể nắm chắc bản thân có thể sống sót.
Cũng chính vì thế mà trong cái không khí lành lạnh, người ta mơ hồ cảm nhận được sự cấp bách cùng áp lực.
Kế tiếp một đoạn thời gian, tất cả các thế lực trên Thiên Nguyên đại lục đều thay đổi một cách chóng mặt. Tin tức rất nhanh lan truyền khắp nơi, tạo nên rất nhiều hỗn loạn lớn nhỏ, cũng may mà các thế lực đã sớm chuẩn bị từ trước, nhanh chóng trấn áp khiến cho tình hình không trở nên xấu đi.
Trái ngược với những tầng lớp còn lại trong xã hội, lớp trẻ đối với đại chiến lần này lại phi thường cao hứng. Vì hơn ba ngày trước, bọn họ nhận được thông báo Thiên Nguyên đại lục sẽ thành lập Thiên Nguyên Học Viện nhằm mục đích đào tạo học viên.
Không cần biết ngươi là người như thế nào, xuất thân ra sao. Chỉ cần ngươi là người của Thiên Nguyên đại lục và vượt qua được khảo thí tư chất, liền có thể trở thành tân sinh. Nhận được sự đào tạo tốt nhất, tài nguyên tu luyện đầy đủ nhất.
Có kẻ nào bước chân lên con đường tu tiên mà không muốn mình ngày một mạnh hơn, muốn bản thân trở thành cường giả. Thiên Nguyên Học Viện thành lập chính là đánh vào ham muốn đó, bảo sao bọn họ không háo hức cho được.
Hơn nữa, lần này tuyển chọn tân sinh gần như là toàn bộ thiếu niên của Thiên Nguyên đại lục. Kẻ tầm thường có, kẻ có bối cảnh cũng có, thiên tài có, yêu nghiệt cũng có. Lớp trẻ này đa phần là những kẻ tâm cao khí ngạo, muốn mình hơn người, cũng như muốn mình được tỏa sáng. Thiên Nguyên Học Viện chính là đích đến tốt nhất.
Có lẽ bị ảnh hưởng từ lớp trẻ quá nhiều, nên bầu không khí của Thiên Nguyên đại lục cũng dần thay đổi theo. Sự cấp bách cùng áp lực dần giảm xuống mức thấp nhất, thay vào đó là sự nhộn nhịp huyên náo khó có thể hình dung. Tất cả mọi chú ý đều hướng tới Thiên Nguyên Học Viện chiêu sinh, mỗi một thông báo phát ra đều được loan truyền đi với một tốc độ chóng mặt.
Nguyên Giới lịch ngày hai mươi tháng tám năm mười ngàn không trăm mười hai, một tin tức rất nhanh truyền khắp trên dưới Thiên Nguyên đại lục.
- Bắt đầu từ ngày một tháng chín, Thiên Nguyên Học Viện chính thức chiêu sinh. Hết thảy lớp trẻ dưới hai lăm tuổi của Thiên Nguyên đại lục chỉ cần có tự tin về năng lực của mình liền có thể đến tham gia. Ngoài ra, những tân học viên sau khi nhập học một năm sẽ được tổ chức một Đại Hội Giao Lưu. Những kẻ ưu tú sẽ được chọn ra làm trọng điểm bồi dưỡng cùng vinh danh trên Cường Giả Bảng.
Tin tức này như là một quả bom lớn, trong nháy mắt bùng nổ khiến toàn bộ Thiên Nguyên đại lục trên dưới đều sôi trào. Từng cái thiếu niên anh tài đều lâm vào trong cuồng nhiệt. Dòng người đổ về trung tâm Thiên Nguyên đại lục ngày một nhiều, khiến cho nơi này vốn đã đông đúc nhộn nhịp, giờ đây đã đạt tới đỉnh phong trước nay chưa từng có.
oOo
Học Viện Hoàng Gia.
Bên trong một căn phòng lớn, Lâm Thanh phong ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt đầy mệt mỏi, có lẽ tình hình Thiên Nguyên đại lục hiện giờ khiến ông chịu rất nhiều áp lực.
- Ông nội!
Cánh cửa phòng vốn đang khép hờ đột nhiên bị đẩy bung ra, bước vào ba tên thiếu niên.
Nhìn về phía thiếu niên gọi mình, vẻ mặt lão không khỏi giãn ra, nở một nụ cười hiền lành, giọng điệu trách móc:
- Tên nhóc này! Lớn đầu rồi mà vẫn không có chút quy củ nào.
Bị lão trách móc, Anh Vũ xấu hổ gãi đầu cười hì hì:
- Ha ha! Lần sau con sẽ chú ý.
Biết rõ tính cách cháu mình, lão cũng không để ý đến lời hứa của hắn, mà hướng ánh mắt về phía hai thiếu niên đi cùng. Khi trông thấy Hoàng Thiên, chân mày của lão khẽ nhăn lại, khóe mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Trông thấy vẻ mặt của ông nội mình, Anh Vũ vội chỉ về phía Hoàng Thiên mà giới thiệu:
- Ông nội! Hắn chính là Hoàng Thiên đó.
Nghe vậy, lão mỉm cười gật đầu. Vốn khi Hoàng Thiên bước vào, lão cũng đoán được đây chính là cái tên huynh đệ chí cốt mà cháu của mình luôn miệng nhắc đến. Chỉ có điều thiếu niên trước mắt này lại khiến cho lão có một cảm giác rất khác lạ, không thể nắm bắt được chút gì.
Khí thế trầm ổn, Nguyên lực nội liễm, tuy vẻ bề ngoài còn rất trẻ, nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác trưởng thành và chín chắn. Đến tu vi của hắn lão cũng nhìn không thấu, không nghĩ một cái thiếu niên tuổi chưa đến hai mươi này lại đặc biệt như thế.
Hoàng Thiên mặc dù biết đây là ông nội của Anh Vũ, nhưng cũng biết lão là một trong những người mạnh nhất đại lục, nào dám thất lễ, vội vàng chắp tay chào:
- Hoàng Thiên ra mắt tiền bối!
Nhìn thái độ của Hoàng Thiên, lão mỉm cười gật đầu.
- Không cần câu nệ tiểu tiết, ngươi là huynh đệ của Anh Vũ thì cũng là cháu của ta, gọi ta là Phong gia gia là được rồi!
Hoàng Thiên có chút bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ lão lại dễ gần như thế. Nhưng khi thấy Hàn Vũ bên cạnh cũng gật đầu mỉm cười thì hắn không còn do dự gì nữa, vội vàng nói:
- Vâng!... Phong gia gia!
Lâm Thanh Phong cười lớn, đưa đôi tay gầy của mình vỗ vỗ vai Hoàng Thiên. Lão năm đó vì chút sai lầm mà đã phải trả giá bằng tính mạng của con trai mình, giờ đây lão quyết không để việc đó tái diễn lần nữa.
Anh Vũ là cháu ruột của lão, cũng vì lão mà chịu nhiều thiệt thòi từ bé. Bởi vậy mà lão vô cùng cưng chiều hắn, chỉ khi thấy hắn vui vẻ lão mới có thể yên lòng. Hoàng Thiên là huynh đệ thân nhất của Anh Vũ, tất nhiên lão cũng sẽ không coi là người ngoài. Âu cũng là vì thế mà lão nói Hoàng Thiên gọi mình là Phong gia gia.
- Ông nội! Khi nào chúng ta xuất phát đi Cổ thành?
Nhìn ông nội và Hoàng Thiên, Anh Vũ trong lòng là một trận thoải mái. Sau đó như nhớ ra cái gì, hắn vội vàng hỏi.
Thiên Nguyên Học Viện được thành lập chính là tọa trấn ở Cổ thành. Nghe nói Cổ thành thuộc phạm vi của Trung Nguyên giới vực, chính là trung tâm của Thiên Nguyên đại lục. Mà vị trí của mấy người Hoàng Thiên bây giờ chính là bên rìa phía Nam của Thiên Nguyên đại lục, khoảng cách tới Trung Nguyên giới vực là phi thường xa.
Nhưng điều đó không quá ảnh hưởng cho lắm, vì bọn họ có thể đi qua truyền tống trận. Truyền tống trận đúng như tên của nó, dùng để truyền tống. Không gian mặc dù là một tồn tại rất đặc thù, nhưng thủy chung vẫn có những điểm yếu nhất định. Những trận pháp sư chính là lợi dụng vào những điểm yếu đó, bày ra trận pháp phá vỡ không gian, sau đó nối hai đầu phá vỡ đó tạo nên truyền tống trận.
Những truyền tống trận bình thường chỉ có thể truyền tống trong khoảng cách dưới mười vạn dặm. Nhưng một số truyền tống trận đặc biệt lại có thể truyền tống khoảng cách xa hơn gấp nhiều lần, Đại La thành chính là có một cái truyền tống trận như thế.
Nhìn dáng vẻ mong chờ của cháu mình, Lâm Thanh Phong không khỏi lắc đầu cười khổ:
- Được rồi! Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi.
Lão vốn là người đại diện đứng đầu của Học Viện, mặc dù đã phân phó công việc xuống dưới, nhưng dẫu sao cũng nên có mặt. Vì vậy lão quyết định hai ngày nữa xuất phát.
Nghe câu trả lời của ông nội, Anh Vũ hai mắt sáng lên, hai tay không ngừng chà vào nhau, cười xấu xa nói:
- Ha ha! Tất cả các thiếu nữ Thiên Nguyên, Vũ gia gia tới rồi đây!
Nghe thấy cháu mình nói, lông mày của lão dựng ngược lên, cốc đầu hắn một cái, chửi:
- Ngươi cái tên nghịch ngợm này, đến đó thì an phận một chút cho ta?
Nhìn hai người, Hoàng Thiên bất giác trong lòng nổi lên cảm xúc. Hắn từ rất lâu rồi chưa được cảm nhận cái không khí đó, bầu không khí đặc biệt đết từ người thân, từ gia đình.
Mọi chuyện được quyết định như thế, Anh Vũ cùng Hoàng Thiên về lại phòng của mình. Hai này nữa thôi, bọn hắn sẽ cùng Lâm Thanh Phong đi đến một vùng đất mới, được giao lưu gặp gỡ với những con người mới.
Không biết mọi chuyện sẽ thế nào, thế giới này sẽ đi đâu về đâu.
(Từ chương này trở đi sẽ đổi cách xưng hô Trác Mộc thành Anh Vũ, đúng với tên thật của hắn).