Ngược lại, người của Bạch Gia kẻ nào kẻ nấy sắc mặt ngưng trọng, trong lòng càng là hoảng loạn không thôi. Đối mặt cùng lúc với nhân sĩ của ba đại thế lực, đây không phải chiến đấu, mà là đơn phương đồ sát.
Nhìn một màn này, nét đắc ý trên khuôn mặt của Hứa Tịnh càng thêm đậm, cao giọng hô lớn:
- Thiên Nguyên đại lục tình thế nguy nan, mỗi một thế lực, một cá nhân đều phải mang trên mình trách nhiệm. Vậy mà Bạch Gia lại đi trái với thoả thuận của hội nghị thượng đỉnh, cố tình che giấu Cố Tinh Cực Đạo thạch, âm mưu mờ ám. Các ngươi không xứng đáng là nhân sỹ của Thiên Nguyên đại lục, không xứng đáng sinh tồn trên mảnh đất này.
Thanh âm cuồn cuộn như tiếng sấm, rung động bốn phương trời, Hứa Tịnh đứng trên vạn mét thinh không, cương phong lẫm liệt. Mỗi một lời nói đều hào khí ngời ngời, chính nghĩa ngút trời.
- Ta biết chủ trương che giấu Cố Tinh Cực Đạo thạch không phải toàn bộ người của Bạch Gia mà chỉ là một bộ phận nhỏ. Các ngươi nếu còn một chút lương tâm, hãy thành thật giao ra Cố Tinh Cực Đạo thạch, tránh để người của gia tộc bị chết oan chết uổng.
Không cần phải nói, lời này của Hứa Tịnh cực kỳ thâm độc, trực tiếp đánh vào tư tưởng của nhân sỹ Bạch Gia. Dù cho không hoàn toàn chia rẽ được bọn chúng, nhưng cũng có thể khiến cho lòng người dao động. Con người, luôn luôn tồn tại một sự ích kỷ của riêng bản thân mình, hậu quả do ngươi gây ra, chẳng có lý do gì bắt ta phải gánh vác thay ngươi cả, dù cho ngươi là người thân trong gia tộc, cũng thế cả thôi.
Lòng người dao động, nhưng đám cao tầng Bạch Gia cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Và đương nhiên, sẽ không có kẻ nào đứng ra nhận trách nhiệm cả, đơn giản vì sự thật là Bạch Gia không hề nắm giữ Cố Tinh Cực Đạo Thạch.
Như đã đoán được từ trước, Hứa Tịnh nhếch môi cười, quát lớn:
- Các ngươi đã đồng lòng như vậy, ta cũng không nhiều lời nữa… GIẾT.
Tiếng hô của hắn như ngọn lửa châm ngòi, gây nên hiệu ứng bùng nổ lan truyền. Thanh âm hô giết nhất thời vang lên từ khắp bốn phương đại địa, cộng hưởng khắp bầu trời.
Hàng loạt đại pháo pháp khí được người đẩy ra tiền trận, hướng về phía sơn môn Bạch Gia mà bắn.
Oành! Oành! Oành!...
Hơn một ngàn đại pháo pháp khí cùng lúc khai hoả, đinh tai nhức óc. Bầu trời lúc này rợp kín lưu tinh, mỗi một khoả đều kéo theo từng cái đuôi lửa chói loà, rực rỡ đẹp mắt.
Đùng! Đùng!...
Đầu đạn bạo nổ, hộ sơn đại trận của Bạch Gia lâm vào chấn động dữ dội, liên tục loé ra thanh quang sóng lãng, khói đen mịt mù.
Vạn dặm xung quanh, tu sỹ của tam phương thế lực như thái sơn áp đỉnh, tiếng hô giết vang lên không dứt, hướng về phía sơn môn Bạch Gia lao tới.
Bên trong đại trận, mọi thành viên của Bạch Gia đều không còn lòng tin, hoảng sợ nhìn biển người bốn phía. Chiến tranh diệt tộc cỡ này, là lần đầu tiên bọn chúng được chứng kiến, rất có thể cũng chính là lần cuối cùng. Tam phương thế lực vây công, Bạch Gia lấy gì để chống lại?
Một tên trưởng lão vọt bay về phía Bạch Ly, thần sắc lo lắng:
- Lão tổ! Làm sao bây giờ?
Bạch Ly ánh mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm đại quân trước mắt, lại nhìn về phía sơn môn, về phía hàng vạn con cháu Bạch Gia, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ thống hận khôn cùng. Hắn căm hận tam phương thế lực, càng căm hận kẻ đã bày ra thế cục này, đẩy Bạch Gia bọn hắn vào tử cục.
- Kéo dài thời gian hết sức có thể… ta sẽ cố gắng đột phá vòng vây thông tri cho sư huynh trở về.
Hắn thừa biết, nếu muốn xoay chuyển được tình thế lúc này, chỉ có thể chờ Bạch Chấn Long trở về. Quy Nguyên, luôn là một tồn tại nghịch thiên, có thể giải quyết bất cứ vấn đề nào xảy ra trên đời này. Dù cho là tam phương thế lực liên hợp, cũng chỉ là đám kiến hôi nhỏ bé.
Một khi Bạch Chấn Long trở về, chính là khi bọn hắn đảo ngược tình thế, là điên cuồng trả thù tam phương thế lực.
Tên trưởng lão không dám chần chừ một giây nào, vội vàng chắp tay:
- Vâng! lão tổ.
Chiến tranh, luôn là một thứ gì đó cực kỳ tàn khốc và khủng khiếp. Sức huỷ diệt của nó, không chỉ ở phạm vi chiến trường, không chỉ ở tính mạng của nhân sỹ, mà còn kéo theo vô vàn hệ luỵ khác.
Thế nhưng, nó lại chính là thứ thể hiện ra rõ nhất bản chất của con người. Tham lam, ích kỷ, hung tàn và độc ác. Từ vạn cổ khai thiên, từ khi loài người xuất hiện, đã gắn liền với những cuộc đại chiến tàn khốc. Kéo dài đằng đẵng xuyên suốt dòng sông lịch sử, loài người không chỉ nhốm máu sinh linh khác, mà còn tắm máu đồng loại để sinh tồn.
Chiến tranh, không làm con người trở nên độc ác, mà là thứ khiến con người thể hiện ra bản năng độc ác của mình.
Bên dưới tràng đại chiến, đã bắt đầu có máu.
Đại trận thủ hộ đã bị phá vỡ. Tam phương thế lực tu sỹ bắt đầu xâm nhập vào bên trong, giao chiến với người của Bạch Gia. Máu bắt đầu chảy, người bắt đầu chết. Tính mạng con người ở đây trở nên rẻ rúng đến không ngờ. Cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua, lại có thêm hàng chục người nằm xuống.
Kẻ thương, người chết, nhưng tuyệt nhiên không có một kẻ nào có ý định lui bước. Tu sỹ của tam phương thế lực số lượng áp đảo, càng đánh càng hăng, người của Bạch Gia bị dồn đến đường cùng, điên cuồng đánh trả.
Lúc này đây, thinh không vạn mét cao.
Một tên thanh niên mặc trường bào trắng ngự không mà đứng, ánh mắt thâm thuý nhìn chiến trường bên bưới. Đôi ánh mắt đó, không hề biểu lộ ra một tia cảm xúc gì. Tựa như tràng cảnh thảm khốc bên dưới, hắn đã thấy qua vô số lần, đã sớm chai sờn với nó vậy.
- Chủ nhân ah chủ nhân! Mười sáu tuổi ngươi đã có thể bày ra một cái bố cục như thế này, chẳng trách năm đó Đế Tôn thế lực cũng bị ngươi một tay đánh bại. Ha Ha.
Tuỳ ý vuốt ve giới chỉ trên tay, hắn lại tự mình lẩm bẩm:
- Kiếm Ma cũng đã xuất hiện rồi, Diệp Thế… ngươi khi nào mới lộ diện đây ah?
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng trên chiến trường hỗn loạn vẫn có thể rõ ràng một mạch. Tựa như, thanh âm của hắn và âm thanh trên chiến trường không cùng một cái đẳng cấp tồn tại.
Khí tức quấn quanh, một màn ma khí cuồn cuộn bao vây thân thể hắn, từng cái phù văn phức tạp lấp lánh, toát ra quang mang sáng rực. Một cỗ khí thế bá vương ẩn ẩn hiện quanh quẩn, gần như vượt ra khỏi quy luật của phiến thiên địa này.
- Cảnh giới của ta đã có thể Trảm Đạo rồi, nhưng tại sao lại không thể cảm nhận được thứ mà chủ nhân nói chứ? Chẳng lẽ còn có huyền cơ nào khác? Có lẽ nên tìm Xương Cuồng lão nhân thỉnh giáo một hồi ah.
Dứt lời, hắn khoé miệng mỉm cười nhàn nhạt, cánh tay vươn nhẹ về phía trước vẽ ra một vòng tròn. Không gian dưới một vẽ của hắn yếu ớt như tờ giấy, vỡ ra một thông đạo đen ngòm tràn đầy loạn lưu khí tức. Nhìn thoáng qua tràng chiến tranh bên dưới, hắn lắc nhẹ đầu than thở, sau đó bước vào thông đạo. Chớp mắt sau đó, thân hình tiêu thất thông đạo biến tan. Mọi thứ chớp mắt biến mất không còn dấu vết, tựa như chưa bao giờ tồn tại.
Nếu như có tu sỹ khác ở đây nhìn thấy được một màn này, có lẽ sẽ kinh sợ đến không nói nên lời. Bởi vì hành động tưởng chừng như rất đơn giản của hắn vừa rồi, nhưng lại là Phá Toái Hư Không.
…
Lại nói về chiến trường bên dưới.
Giết chóc đã bị đẩy lên đến cực hạn cao trào, mỗi một cái tu sỹ trên tay đều đã nhuốm máu, đều đã giết người đến đỏ con mắt. Xác người la liệt trên triền núi, thậm chí một số nơi máu đã hội tụ thành tưng dòng chảy nhỏ, róc rách chảy xuôi.
Đại pháo pháp khí nổ vang, sơn môn sụp đổ. Không phân biệt địch ta, không quan tâm yếu mạnh. Vô số quang mang tốc độ khiếp người, xé toạc bầu trời phách tới. Cứ mỗi đợt nả pháo, lại có hơn mười mấy người tan xác, da thịt hoà lẫn cùng máu đỏ, tung toé khắp bầu trời hắc ám.
Bạch Ly gầm lên, gần như lâm vào điên cuồng nhất trạng thái, nắm trong tay cốt tiên lao về phía kẻ địch.
Oành! Một tiếng nổ lớn, vô số tinh quang long khí hoá thành bạo vũ trút xuống nhân gian. Tựa như thiên kiếp, liên miên không thấy điểm cuối.
Phập! Phập!
Tu sỹ của tam phương thế lực nhìn thấy một màn này, tựa như gặp phải tận thế, điên cuồng thi triển bản lĩnh phòng ngự của mình.
Nhưng mà bọn chúng, đối diện với cấp độ cường giả như Bạch Ly thì chẳng khác nào đám kiến hôi, dù có phòng ngự cường đại đến mức nào, cũng chỉ có một con đường chết.
Cứ thế, mỗi một tiếng phập vang lên là có một tên tu sỹ của tam phương thế lực ngã xuống. Tràng cảnh chẳng khác nào phàm nhân cắt cỏ, kinh khủng vô cùng. Nhân mạng lúc này, chân chính là cỏ rác.
Tất nhiên, tam phương thế lực sẽ không để cho hắn tiếp tục giết người của mình như thế. Chỉ thấy đùng một tiếng vang vọng ngợp trời, một lão giả trên mình cháy rực ngọn lửa thanh sắc, bộc phát ra tốc độ cực hạn, ngưng tụ toàn thân sức mạnh vào nắm đấm, đối chiến với Bạch Ly.
Không đến mười phút sau, Bạch Ly khoé miệng phun máu bay ngược trở về, nơi ngực áo rách toạc để lộ ra vết thương khá lớn, bạch huyết chảy xuôi.
Phía bên ngoài, hơn trăm cỗ đại pháo pháp khí đùng đùng khai hoả, lần nữa oanh tạc lên sơn môn Bạch Gia. Toàn bộ quần thể kiến trúc, lúc này hoàn toàn biến thành một vùng đổ nát, tan hoang cực kỳ.
Không còn thời gian quan tâm đến thương thế của mình, Bạch Ly thân hình như sấm chớp, điên cuồng lao về phương xa đại địa, cốt tiên trong tay lần nữa hoá thành giao long hắc sắc, gầm rú thét gào.
- Hừ! Muốn phá phong ấn? Không dễ như thế đâu.
Lão giả kia rất nhanh đuổi theo phía sau, thân thể chớp mắt huyễn hoá ra một đầu đại bàng lửa khổng lồ.
- Phá cho ta!
Bạch Ly gầm lên, gần như mặc kệ đối phương công kích, long trảo điên cuồng vỗ lên vách màng trận pháp.
Oành!
Gần như cùng một lúc, khi mà giao long trảo của Bạch Ly vỗ lên đại trận, thì hoá thân đại bàng lửa của lão giả cũng công kích tới.
Điên cuồng sóng chấn động, màn sáng run lên mãnh liệt, bắt đầu xuất hiện những vết nứt chạy dài, tuỳ thời có thể phá toái bất cứ lúc nào. Chịu một kích nghiêm trọng, đầu hoá thân giao long lộn cổ xuống đại địa. Bạch Ly thể nội gần như vỡ nát, hắn gầm lên như dã thú, hai mắt đều muốn lồi ra ngoài. Nhưng vẫn không bỏ lỡ cơ hội, quật mạnh chiếc đuôi về phía vết nứt.
Nổ lớn trầm trọng, vách màng đại trận nhất thời nổ ra một vết rách lớn, thông ra thế giới bên ngoài. Rồi ngay sau đó, toàn bộ đại trận tựa như bong bóng nước nổ tan, vạn dặm không gian tựa như thoát khỏi cầm cố, sáng bừng hi vọng.
- Lão tổ!
Thành công phá vỡ không gian phong ấn, nhưng Bạch Ly cũng phải trả một cái giá không nhỏ, suýt nữa bị một trảo vồ đứt đôi người.
- Con cháu Bạch Gia nghe lệnh, chia ra đột vây. Kẻ nào sống sót thì nhớ lấy lời ta, sau này báo thù rửa hận, tắm máu tam phương thế lực.
Gầm lên trong điên dại, Bạch Ly thu hồi hoá thân giao long. Từng giọt bạch huyết trên thân thể dần dần ngưng tụ tại mi tâm, bất chợt cháy lên ngọn lửa trắng yêu dị.
- Bạch Linh huyết mạch thiên phú – Bạch Diễm Phần Thiên.