Thậm chí một số thí sinh nước bạn còn lén lút giơ ngón tay cái về phía cậu, đủ để thấy tại nơi cậu không biết, việc một học sinh mang thương tích đi thi đã tạo nên nguồn cảm hứng to lớn như thế nào trong lòng mọi người.
Cho dù hiện tại họ là đối thủ của nhau, nhưng điều này cũng không ngăn được việc họ dành sự kính trọng sâu sắc đến Công Nam, tinh thần bất khuất của cậu hoàn toàn xứng đáng nhận được sự tán thưởng từ người khác.
Nếu đổi lại là họ, chưa chắc có thể kiên trì đến lúc này.
Mặc kệ kết quả lần này như thế nào, đối với họ, Công Nam đã chiến thắng.
Mà sau khi được Jason băng bó xong, Công Nam đã bắt đầu cảm thấy cơ thể của mình nóng ran, thậm chí vết thương còn đau hơn lúc sáng, chứ như thể có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào vai cậu vậy, cậu thầm kêu không xong, kiểu này thế nào cũng sẽ phát sốt cho xem, vì thế trong hai tiếng nghỉ ngơi, cậu không dám chợp mắt, cậu sợ mình vừa ngủ sẽ không tỉnh lại nổi.
Công Nam ngồi vào bàn, đầu cậu bắt đầu choáng, mắt mờ đi hẳn, cậu cố gắng trấn tỉnh bản thân, nhắm mắt lại để khiến đầu óc bớt căng thẳng, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lúc này tầm nhìn của cậu đã được cải thiện.
Công Nam hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ chỉ còn một buổi thi nữa thôi, cậu có thể chịu đựng được.1
Đồng thời ngay tại lúc này, tin tức Công Nam bị tai nạn vẫn cố gắng đến tham gia IMO đã được truyền khắp mạng xã hội, lần này truyền thông thế giới không đè tin tức xuống, một số trang báo khá có tiếng đều đưa tin về tình hình của cậu.
Hình ảnh một cậu bé vốn xinh xắn sáng sủa bỗng nhiên có thêm vài vết bầm và trầy xước trên mặt và cổ khiến người ta nhìn vào mà đau xót không thôi, đặc biệt khi cậu còn cố gắng để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình trên đấu trường quốc tế mặc cho máu nhuộm đỏ áo trắng.
Đây cùng lắm chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, cậu lấy đâu ra sự kiên cường to lớn đến vậy để tiếp tục vì nước nhà thi đấu chứ?1
Nước ngoài đã thế, trong nước càng tạo nên sóng to gió lớn, người nào người nấy đều cậu nguyện cho Công Nam vượt qua trở ngại lần này, bên cạnh đó còn có một vài giáo viên dạy môn ngữ văn đã đưa sự kiện của cậu vào đề văn nhằm tạo động lực học tập cho học sinh, mặc kệ việc cậu sẽ đạt thành tích thế nào trong năm nay, họ đều sẽ ủng hộ và cổ vũ cho cậu tới cùng.1
Bà Liên, ông Tuân và ông cụ Hà cũng đọc được tin tức, bà Liên cứ khóc mãi, còn ông cụ Hà đòi trực tiếp bay sang Nam Phi với cháu nội luôn, may mắn trong nhà vẫn còn ông Tuân tỉnh táo ngăn lại, nếu không cả nhà bay sang đó sẽ chỉ phiền càng thêm phiền mà thôi.1
...
Tại một hòn đảo hoang nằm ở Bắc Đại Tây Dương.1
Bên trong tầng hầm tối đen của một căn cứ địa, nơi này không hề có bất cứ một thiết bị điện tử nào kể cả bóng đèn, một người đàn ông không nhìn rõ mặt cầm tờ báo giấy đặt trước mặt mình lên, trang bìa đều là tin tức về Công Nam.
Người nọ đưa tay khẽ vuốt lên chỗ in hình cậu sau đó lẩm bẩm:
- Chỉ là một đứa trẻ thôi sao? Ha, một đứa trẻ sẽ không như vậy, quá thú vị, đáng tiếc…1
Bên trong trường thi.
Bài thi của lượt thứ hai đã được phát ra, Công Nam vẫn cẩn thận xem qua một lượt trước rồi mới bắt đầu làm bài, nhưng bây giờ cậu không thể tập trung được, ở nhiều khoảnh khắc cậu còn không biết mình đang đọc cái gì.
Buồn ngủ quá…
Hai mắt của Công Nam nhíu lại, cậu tàn nhẫn véo vào một trong các vết thương trên người mình một cái thật mạnh, quả nhiên cơn đau lập tức ập tới, xua tan phần nào cơn buồn ngủ.
Lúc này Công Nam mới bình tĩnh xem xét lại đề bài.
Bài thứ tư là dạng hình học tính toán, bài thứ năm tính phương trình hàm đa thức trên tập số nguyên, bài cuối cùng lại là một bài toán đếm.
Mặc dù bài thứ tư là một bài toán hình học nhưng lại rất dễ, dễ hơn bài thứ ba nhiều, theo cậu thấy độ khó của bài này không khác gì bài tập nâng cao trong các kỳ thi cuối năm.
Bài thứ năm là bài toán tìm tất cả đa thức P(x) và Q(x), sau một hồi tính toán, Công Nam nhận ra rằng nếu hệ số cao nhất của một trong hai đa thức P(x) và Q(x) có giá trị tuyệt đối lớn hơn hoặc bằng 3 thì tính chất của bất đẳng thức đã cho là đúng.
Đã giải quyết xong!
Công Nam âm thầm cho mình một like tán thưởng.
Chỉ còn lại một bài cuối cùng.
Nhìn tổng thể thì vai trò của bài này chính là dùng để phân hạng thí sinh, không nói quá khó, nhưng phải xem người làm có nhận ra được bẫy rập được bày bố ở bên trong hay không mà thôi.
Công Nam cẩn thận làm ra giấy nháp bài này trước, dù sao thời gian dư dả, cậu không cần phải gấp gáp viết ngay vào giấy thi.
- Khụ khụ khụ…
Tuy nhiên trong khi đang làm bài, một cơn ngứa truyền từ cổ họng tới khiến Công Nam không nhịn được mà họ mạnh vài cái, ho xong, cậu cảm thấy dây thanh quản như bị rách ra khiến cậu nuốt nước bọt cũng cảm thấy đau, đồng thời lồng ngực bỗng nhiên trở nên nặng nề, mỗi một lần hít thở đều vô cùng khó khăn.
Cơ thể của cậu bị làm sao thế này?
Không phải chỉ bị trúng đạn thôi sao? Chẳng lẽ đây là di chứng?
Mặc kệ, cho dù có là di chứng thì bây giờ cũng không có gì ngăn được cậu hoàn thành cuộc thi, cùng lắm thi xong lại tịnh dưỡng vài tháng, sau đó cậu lại chạy nhảy như bình thường thôi.
Tuy nhiên, nghĩ là nghĩ như thế, nhưng phản ứng của cơ thể khiến cậu không thể phát huy tối đa năng lực của mình, giống như hiện tại vậy, toàn thân của cậu giống như một cái lò thiêu, sắc mặt cũng từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng, bàn tay đang cầm bút bắt đầu run lên rồi dần mất đi sức lực.
Công Nam lại thử véo chính mình nhưng lần này không có tác dụng, cậu sắp không thể ngồi thẳng được nữa rồi.
Đừng, tôi đã làm xong rồi, chỉ còn viết vào giấy thi mà thôi, làm ơn hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa.
001, tôi sắp không trụ được nữa rồi, đau quá, mau giúp tôi giảm đau, giúp tôi tỉnh táo lại đi, làm ơn, 001, cậu giúp tôi đi, tôi không thể…1
Sau đó tầm mắt của Công Nam trở nên tối đen, cả cơ thể đổ ập xuống bàn thi, hai tay buông thõng, cậu đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Nhân viên y tế đặc biệt vì trường hợp của Công Nam mà đứng chờ sẵn ở cửa, cậu vừa gục xuống họ lập tức lao vào khiêng cậu ra ngoài, còn hội đồng coi thi thì nhanh chóng đi tới chỗ ngồi của cậu thu gom tất cả mọi thứ ở phía trên bàn, ngay cả một tờ giấy nháp cũng không bỏ qua.
Công Nam được khiêng ra ngoài với tình trạng hôn mê bất tỉnh tạo nên động tĩnh rất lớn, cánh phóng viên thường trực tại đó lập tức đổ xô tới chụp hình quay phim khiến hiện trường vô cùng hỗn loạn, nhóm nhân viên y tế cũng không còn cách nào di chuyển ra khỏi đám đông được.
Vào đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng nhiên có một tốp người đàn ông cao to lực lưỡng tiến vào, đẩy đám đông ra, mà đi ở giữa tốp người này không ai khác chính là Trường Quân.
Anh gần như chạy tới ôm lấy Công Nam từ chỗ của nhóm nhân viên y tế, sau đó không nói không rằng xoay người rời đi.
Một người nhân viên nữ lập tức ngăn anh lại, nói:
- Anh là ai? Tại sao lại tự ý mang cậu bé này đi.
Trường Quân lạnh nhạt đáp:
- Tôi là người nhà của em ấy.
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài dưới sự hộ tống của nhóm vệ sĩ.
Vị nhân viên nữ kia còn muốn đuổi theo nhưng lại bị Jason kéo về, anh ta nói:
- Người đó đúng thật là anh trai của Nam, cứ giao cho người nhà của em ấy chăm sóc đi.
Vị nữ nhân viên kia nghe là người nhà cho nên cũng không tiếp tục đuổi theo, tuy nhiên trong lòng lại thầm cảm thấy người đàn ông đó rất quen, giống như cô ấy đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.
- --
Lời của Gừng: Gừng lặn hai hôm nha mọi người1