- Mới đó mà đã có thí sinh được điểm tuyệt đối rồi à? Nghe nói năm nay đề Toán vừa khó vừa dài, không ngờ cũng có thí sinh tròn điểm.
Giáo sư Hữu Thọ thở ra một hơi, đưa bài thi tới trước mặt mọi người, nói:
- Vấn đề chính là từ chỗ này mà ra đấy, đề năm nay thật sự quá dài, mỗi phần chỉ cho 180 phút để giải là quá ngắn, nhưng thí sinh này lại làm đúng hết cả bảy câu, đáng lý tôi rất muốn chấm cho em ấy tròn bốn mươi điểm, nhưng mà câu thứ sáu này, em ấy... dùng phương pháp Lagrange để giải, chính vì vậy mới rút ngắn thời gian giải bài đi rất nhiều, tuy nhiên chúng ta có quy định hạn chế thí sinh sử dụng phương pháp đại học để giải, mọi người coi...
Mọi người trong phòng đều im lặng, trường hợp dùng phương pháp đại học để giải bài rất nhiều, nhưng thí sinh vận dụng và làm đúng được lại rất ít, hơn nữa chỉ có câu thứ sáu này là có vướng mắc, những câu còn lại đều đúng hết cả, đối với kỳ thi học sinh giỏi môn Toán cấp quốc gia thì cậu học sinh này đã là một kỳ tích, nếu bị trừ điểm chỉ vì một câu đề nho nhỏ này thì thật đáng tiếc.
Đang lúc mọi người đang lâm vào suy tư thì trưởng ban vỗ bàn một cái, ra quyết định:
- Chỉ nói là hạn chế chứ đâu phải cấm, hơn nữa cuộc thi này tổ chức để chọn thí sinh tham gia Olympic Quốc tế, có thể vận dụng chính xác phương pháp đại học chứng tỏ thực lực của em này rất ổn, nếu đã vậy thì tiếc gì cho người ta một dấu tick. Trên đấu trường quốc tế, đâu thể chỉ gói gọn trong kiến thức phổ thông đúng không?
Giáo sư Hữu Thọ nghe xong thở ra một hơi, kỳ thật trong lòng ông ấy cũng mong bài thi của cậu học sinh này được thông qua, nếu chỉ vì một sự cố nhỏ mà khiến em ấy nản chí thì đúng là lãng phí người tài của quốc gia.
Tuy nhiên, ông ấy cũng phải hỏi xác nhận lại.
- Trưởng ban, ý anh là...
Trưởng ban xua tay nói:
- Cứ chấm theo thang điểm bình thường, đúng thì cứ chấm đúng.
Nghe xong, cuối cùng giáo sư Hữu Thọ cũng mỉm cười, trước khi ông ấy đi ra ngoài lại bị một người gọi lại, hỏi:
- Này ông Thọ, tiết lộ tên của em này cho tôi biết được không, tôi thật tò mò giải nhất lại được điểm tuyệt đối cuộc thi năm nay là ai đấy!
Giáo sư Hữu Thọ cự tuyệt lắc đầu:
- Vẫn chưa rọc phách đâu, nhưng cho dù rọc rồi cũng không thể cho anh biết, đây là quy định.
Giáo sư Thành Doanh cười mắng thầm trong bụng: Ông già cứng đầu tánh nào tật đó. Sau đó trong đầu ông ấy lại không khỏi hiện lên hình ảnh của một thiếu niên thông minh ham học, không biết cuộc thi này em ấy phát huy thế nào.
Kỳ thật trong lòng ông ấy cũng từng nghĩ người giáo sư Hữu Thọ nhắc tới là cậu, nhưng ông ấy lại lập tức phủ định, dù sao cậu nhóc kia cũng chỉ mới học lớp mười, sẽ không làm được tới trình độ khiến giáo sư Hữu Thọ phải khó xử như thế đâu.1
Bên này danh sách xếp hạng đang ra, Công Nam lại không biết gì hết, lúc này cậu đang chạy tới chạy lui quanh giường phục vụ tận răng cho Trường Quân.
Anh buồn cười gọi cậu lại vỗ vỗ bên giường, nói:
- Nằm bên cạnh anh ngủ một lát đi, mệt mỏi cả đêm rồi.
Công Nam ấp úng nói:
- Hay em sang phòng khác ngủ nha, em sợ trong lúc ngủ vô tình đụng phải vai của anh.
Trường Quân cười nắm lấy tay của cậu thuận thế kéo xuống, nói:
- Không sao, không có em nằm bên cạnh, anh không quen.
Công Nam bĩu môi:
- Anh thức trắng suốt hai mươi mấy năm qua chắc.
Tuy là nói vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, vùi đầu vào lòng ngực của anh, mọi sự sợ hãi của cả ngày hôm nay mới tan đi hết, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi:
- Anh... có phải anh đang làm chuyện nguy hiểm hay không?
Ánh mắt của Trường Quân trở nên sâu thẳm hơn, anh kề sát trán mình vào trán cậu, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Em có sợ không?
Công Nam thành thật gật đầu:
- Sợ.
Đang lúc Trường Quân cứng đờ cả người lại thì cậu nói tiếp:
- Em sợ anh sẽ gặp nguy hiểm, hôm nay chắc chắn không phải lần đầu tiên anh bị trúng đạn, em rất sợ sẽ mất anh...
Nói đến đây hốc mắt của cậu lại đỏ lên, cậu không phải kẻ ủy mỵ mít ướt, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình, cậu lại không nhịn được mà khổ sở đau lòng.
Anh vòng cánh tay không bị thương ôm chặt cậu vào lòng, nói:
- Anh sẽ không tùy tiện để mình rơi vào nguy hiểm, trước kia không, bây giờ càng không, bởi vì anh đã có một người níu giữ anh lại, bây giờ... anh rất sợ chết.
Nói xong, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi mềm mại kia...
Mười một giờ trưa hôm sau, khi Công Nam thức dậy thì bên cạnh đã không có ai, cậu tự đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt một cái rồi đi xuống lầu.
Đi xuống phòng khách, cậu nhìn thấy Trường Quân đang ngồi ở ghế đơn, người giả mạo và vị bác sĩ kia ngồi ở hai bên.
Thấy cậu đi xuống, Trường Quân vẫy tay kêu cậu lại, Công Nam nghe lời đi tới ngồi lên trên tay vịn của ghế sô pha đơn, tay đặt lên trên vai anh, hình ảnh này trông rất giống... kiều nữ à không kiều nam và đại gia.
Hai người đối diện cố nhịn cười, một lúc sau vị bác sĩ kia lên tiếng trước, hỏi Trường Quân:
- Đây là cậu bé lúc trước cậu nhờ tôi... Cậu nhắc với tôi đó à.
Trường Quân khẽ liếc anh ta một cái, sau đó gật đầu rồi quay sang giới thiệu với Công Nam:
- Ngồi bên trái là Huỳnh Đông, bác sĩ riêng của anh, bên phải là Tấn Phát, người hôm qua đã đưa em ra khỏi căn biệt thự kia.
Công Nam khẽ gật đầu chào Huỳnh Đông một cái, sau đó quay sang nhìn Tấn Phát, hai mắt cậu lập tức mở to.
Anh ta đâu còn là cái tên ngoại quốc mắt xanh tóc vàng nữa, bây giờ người ngồi trước mặt cậu mặt chữ điền mày rậm, mũi cao trông vô cùng hào hoa phong nhã, đúng chuẩn trai... Hà Nội.
Anh ta cười hề hề nhướng lại bắt chéo chân nói với cậu:
- Gọi tôi là Fly được rồi, sao hả, bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi hả nhóc?
Công Nam chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi thôi, nghe anh ta nói xong cậu tự động lược bỏ vế sau, hỏi:
- Anh tên là "con ruồi" à?
Tấn Phát nghẹn họng, sau đó hừ một tiếng rồi nói:
- Cậu mới là con ruồi đấy, Fly là bay đấy, hiểu không? Hừ, cái đồ vô ơn, không có anh thì cưng vẫn còn bị nhốt ở trong kia đó.
Nhắc tới chuyện này mới nhớ, cậu quay sang hỏi Trường Quân:
- Anh ta làm nghề... gì? Sao cải trang giả dạng tài quá vậy?
Cậu kịp thời bẻ hai chữ trang điểm đi, nếu để tên kia nghe được chắc chắn sẽ không để cậu yên.
Trường Quân thản nhiên đáp:
- Cậu ta là siêu trộm.
Nghe xong Công Nam nhất thời lỡ miệng la lên:
- Kaito Kid?1
- Ha ha...
Lần này hai người kia không thể nhịn cười được nữa, Tấn Phát vừa cười như điên vừa nói:
- Cậu cho rằng mình đang đóng Conan sao? Đúng là con nít.
Công Nam biết mình nói hớ cho nên cũng không phản bác, xấu hổ sờ sờ mũi.
Bốn người nói chuyện một lúc thì tới giờ cơm trưa, mọi người đang định vào phòng ăn ăn cơm thì người giúp việc tới nói có điện thoại tìm Công Nam.
Công Nam lập tức bắt máy nghe, điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền tới giọng nói vừa gấp vừa mừng của thầy Nghiêm:
- Nam hả, em đoạt giải rồi, là giải nhất hơn nữa còn là điểm tuyệt đối, em biết không, em đã lập nên kỷ lục mới của trường mình, không đúng, là kỷ lục của toàn thành phố rồi đấy.