Mẹ kiếp, chắc chắn là thuốc tăng lực của hệ thống đã hết công dụng, nếu không tại sao hai người cùng hôn nhau, nhưng phổi của cậu giống như bị người ta hút hết oxy, còn anh thì lại thản nhiên không sao, mặt mày còn cười muốn ốm đòn nữa.
Trường Quân khẽ liếm môi nhớ lại hương vị vừa rồi, vị của thiếu niên đúng là ngọt như trong tưởng tượng của anh, thật làm người ta điên cuồng mà. Anh giơ bàn tay ra nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, mỉm cười dịu dàng hỏi:1
- Em ổn chứ?
Công Nam hít vào thở ra một lúc hơi thở mới điều hòa lại được, sau đó nhướng mày nhìn anh nói:
- Vẫn ổn, tới đây, làm thêm trận nữa.1
Kiếp trước cậu sống hai mươi mấy năm chưa từng quen ai, đương nhiên kỹ thuật hôn cũng không ra làm sao, đời này cậu đã có bạn trai, lần đầu hôn đã bị hụt hơi như vậy có hơi mất mặt, cậu nghĩ hôn thêm vài lần sẽ tốt lên thôi.
Trường Quân có hơi ngạc nhiên trước sự táo bạo của cậu, biểu hiện hôm nay của cậu thật sự rất khác với vẻ ngoan ngoãn ngày thường, lúc này cậu như một chú ngựa hoang hiếu thắng muốn thử cái mới lạ vậy, nghĩ tới đây, anh bật cười thành tiếng.
- Vậy em đừng hối hận.
Cánh môi của anh lại dán vào môi cậu, lần này không đơn giản là mút vào như lần trước mà là mang theo sự xâm chiếm càn quét khoang miệng của đối phương.
Đến khi Công Nam nhận ra điều không đúng thì lúc đó đã khóc không thành tiếng...1
- -
Tầm mười giờ tối, Trường Quân và Công Nam về tới nhà, lúc này trong nhà chỉ còn chú tư và Bảo Đức còn thức xem tivi, thấy hai người đi vào Bảo Đức lập tức nhảy khỏi sô pha bay tới trước mặt hai người.
- Sao hai người về trễ quá vậy... Ê, Nam, miệng ông sao đỏ chót vậy, còn hơi sưng nữa?
Công Nam chột dạ giơ tay che miệng lại, sau đó lại cảm thấy làm vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này bèn để tay xuống, cậu ấp úng nói:
- À, vừa, vừa rồi tôi với anh Quân đi ăn lẩu, cái lẩu cay quá làm tôi ăn đến sưng miệng luôn.
Nói xong cậu còn cười hì hì trông rất ư là giả. Trường Quân nhìn cậu đáng yêu như vậy không khỏi cưng chiều xoa đầu cậu một cái.
Mà Bảo Đức nghe xong lại chu môi bất mãn.
- Cái thằng quỷ, đi ăn lẩu không rủ tôi, hèn gì ăn đến sưng cả miệng, đáng đời ông!
Công Nam tiếp tục cười giả lã, nói:
- A ha ha, trên đường về thấy có quán nên tấp vào thôi, lần sau đi, lần sau tôi rủ ông.
Nói xong cậu lại viện cớ buồn ngủ rồi chạy như bay lên lầu đóng sầm cửa lại. Trường Quân nhìn theo bóng cậu, nụ cười trên mặt vẫn không mất đi mà ngày càng có xu hướng tươi hơn.1
Thì ra còn biết thẹn thùng, quả nhiên vẫn còn là cậu nhóc choai choai.
Nghĩ thầm như vậy xong, anh bước qua chào hỏi ông Thanh một tiếng rồi đi lên phòng mình.
Bảo Đức nhìn hai người lần lượt rời đi khó hiểu gãi gãi đầu, hôm nay hai người này thật kỳ lạ, làm gì mà giống như đang vụng trộm vậy không biết!1
Mà Công Nam, sau khi vào phòng cậu lập tức nhảy lên giường ôm gối lăn qua lăn lại, ban đầu là mỉm cười, sau đó lại bật cười ha ha, trông như người bị bệnh thần kinh vậy.1
[Ký chủ, chỉ là yêu đương thôi, không cần kích động vậy đâu.]
- Sao không kích động được chứ, tính cả kiếp trước lẫn kiếp này tôi đã gần bốn mươi tuổi rồi đấy, lần đầu tiên có bạn trai hơn nữa bạn trai của tôi còn xuất sắc như vậy nữa, tôi đương nhiên vui vẻ rồi.
[Cậu không hỏi vì sao anh ta thích cậu sao?]
Công Nam ngây người, hỏi:
- Hỏi làm gì?
[Hai người quen nhau chỉ mới nửa năm, sao anh ta thích cậu nhanh vậy?]
Câu hỏi của hệ thống khiến cậu lâm vào suy nghĩ, càng nghĩ lại càng khó chịu.
- Không hỏi không được sao?
Trong lòng cậu có hơi sợ, nếu câu trả lời không như cậu mong muốn thì phải làm sao?
[Đây là bước quan trọng để xác định anh ta là nam chính hay nam phụ, nếu là nam phụ anh ta sẽ nói cái gì mà vừa gặp đã yêu.]1
- Vậy nếu là nam chính thì sẽ nói gì?
[Tôi không biết! Trong những bộ tôi đọc thì giai đoạn đầu nam chính hẳn sẽ rất ghét nữ chính.]1
Ặc!
Lúc Công Nam sắp bị hệ thống dẫn đi thì bị câu trả lời cuối cùng của nó đập tỉnh. Cái gì mà nam chính nam phụ rồi nữ chính chứ, thật nổi hết cả da gà!
- Đã bảo cậu đừng đọc tiểu thuyết máu chó cậu lại không nghe.
Tuy nói là nói vậy, nhưng cậu vẫn lấy điện thoại ra, do dự một hồi cậu nhắn tin cho anh.
Công Nam: Anh ngủ chưa?
Trường Quân: Có chuyện gì?
Quả nhiên phong cách trả lời tin nhắn của chủ cả, cục súc hết sức.
Công Nam: Em muốn hỏi... Tại sao anh lại thích em.
Thật lâu sau cũng không thấy tin nhắn phản hồi, Công Nam nhìn chằm chằm điện thoại một lúc dần dần cảm thấy có hơi thất vọng. Anh ấy không muốn nói sao? Hay là căn bản không nghĩ ra?
Đang lúc cậu định từ bỏ thì tiếng chuông thông báo tin nhắn tới vang lên.
Trường Quân: Anh không phải người tin vào tình yêu sét đánh gì đó, cũng không hề vừa gặp đã yêu. Lần đầu tiên anh gặp em cảm thấy có hảo cảm với em là vì em ngoan ngoãn hiếu thảo lại siêng năng, sau này khi về sống chung nhà, anh lại bị tình yêu thương đối với học tập của em hấp dẫn, một thiếu niên nhiệt huyết chịu cố gắng như em thật hiếm thấy, cứ mãi ở bên cạnh quan sát em như thế, anh cảm thấy lòng mình có chút rung động, sau đó dần dần không thể rời mắt khỏi em được, cuối cùng nhận ra là mình đã thích em từ lúc nào không hay.1
Công Nam nhìn đoạn tin nhắn dài kia một lúc thật lâu, miệng không tự giác cong lên, anh ấy thật sự thích mình rồi, không ngờ trong lòng anh cậu lại tốt như vậy
Cậu nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng, định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại báo tin nhắn tới.
Trường Quân: Vậy còn em?
Công Nam suy nghĩ một chút rồi nhắn:
Công Nam: Anh đẹp trai lại biết kiếm tiền, rất thích hợp để làm một người bạn trai tốt.1
Trường Quân:...
Anh bật cười. Nhóc con thật nghịch ngợm, không thể nói thêm mấy câu dễ nghe sao?
Công Nam nhắn cho anh xong thì tắt điện thoại, định kéo chăn lên nhắm mắt ngủ thì giọng của hệ thống vang lên.
[Giáo sư Doanh đã gửi mail tới, xin ký chủ hoàn thành bài tập để đủ tư cách dự thính. Hoàn thành xong tặng thưởng 500 điểm học tập.]
Như vậy cũng được thưởng điểm học tập?
Công Nam "ừ" một tiếng rồi dựng đầu dậy mở máy tính ra, cho dù không được thưởng, nhưng không có thì thôi, nếu đã có đề cần giải, cậu sẽ không để tới ngày mai, bây giờ môn toán của cậu đã thăng lên cấp ba, giải toán đại học cũng không quá khó khăn, tranh thủ giải quyết trong đêm nay thôi.