Chưa đợi thím Thảo và Thành Công phản ứng, bà Hương đã dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện, điều này khiến thím Thảo cảm thấy bản thân mình đang bị người ta hạ thấp.
Vì thế trên mặt bà cũng không còn vẻ nhiệt tình, bà xụ mặt nói:
- Thằng Đức nó…
- Mẹ!
Thành Công lên tiếng cắt ngang lời thím Thảo định nói.
- Cháu chào cô.
Bà Hương trợn mắt nhìn thiếu niên cao ráo có làn da ngăm đen trước mặt, lửa giận trong lòng dần thiêu đốt lý trí của bà ấy.1
- Cậu là người lần trước đến nhà tôi học thêm đúng không? Hóa ra là cậu dụ dỗ con trai của tôi. Mau kêu thằng Đức ra đây, nếu không tôi không để cậu yên đâu.
Nhớ lại hôm đó bà ấy còn vui vẻ mang nước mang bánh cho ba đứa nhỏ ôn tập, thật không ngờ chính bà ấy lại là người tạo điều kiện cho chúng nó làm chuyện càn bậy, thật tức chết mà.
Bàn tay của bà Hương run lên, cơn giận khiến bà ấy sắp không thể thở nổi nữa rồi, Bảo Trân vội đỡ lấy mẹ mình, sau đó quay sang quát:
- Anh còn đứng đó làm gì? Mau đi gọi ông Đức đi, muốn mẹ tôi tức chết hả?
Thành Công thấy tình hình như thế trong lòng lúng túng không thôi, nhưng cậu ta vẫn nhất quyết không làm lộ kế hoạch, bèn nói:
- Bảo… Bảo Đức không có đến nhà cháu, tụi… tụi cháu không liên lạc với nhau nhiều ngày rồi.
Thím Thảo ngạc nhiên nhìn Thành Công, cậu ta cúi thấp đầu không dám nhìn bà, không ai hiểu con bằng mẹ, bà lập tức nhận ra có điều không đúng, nhưng cho dù có chuyện gì thì trước mắt cũng phải đứng về phía con trai cái đã.
- Thằng Công nhà tôi nói đúng đấy, Đức không có đến.
Bà Hương nhìn chằm vào mắt thím Thảo, bà cũng không yếu thế mà nhìn ngược lại, một lúc sau, bà Hương nghiến răng nói:
- Tốt nhất hai mẹ con bà nên nói thật, nếu con trai tôi mà có chuyện gì, nhà mấy người không yên với tôi đâu.
Thím Thảo bị câu nói này chọc giận, quát lớn:
- Chị nói vậy là sao? Chị đừng tưởng nhà mình giàu có rồi muốn chỉ vào mặt ai thì chỉ, chị lấy tư cách gì quát tháo ở nhà tôi?
Bà Hương cười hắt ra một cái, đáp:
- Dựa vào cái gì hả? Dựa vào con trai của bà dụ dỗ con trai của tôi, lôi kéo con trai của tôi vào con đường đồng tính bậy bạ, bao nhiêu đó thôi cũng đủ để tôi giết chết thằng quỷ này rồi.1
- Cái gì? - Thím Thảo hét lên.
Bà ngỡ ngàng nhìn sang Thành Công với ánh mắt khó tin, cậu ta vẫn cố né tránh cái nhìn của bà, miệng thì lắp bắp nói:
- Không, không có, cô hiểu lầm rồi, cháu, cháu với Đức chỉ là… bạn, bạn bè.
- Anh nói dối, rõ ràng anh và ông Đức đang quen nhau, anh có dám thề không? - Bảo Trân thách thức.
Cô thầm nghĩ rõ ràng hôm đó hai người làm chuyện người lớn trong buồng vệ sinh, vậy mà bây giờ lại chối đây đẩy, để tôi xem lần này anh có dám thề hay không.
- Tôi… tôi… tôi thề, nếu tôi và Đức có gì, tôi sẽ chết không có chỗ chôn!1
- Công! Câm miệng cho mẹ! - Thím Thảo hét lên bịt miệng Thành Công lại.
Mặc dù lời thề tin cũng được, không tin cũng không sao, nhưng có người mẹ nào có thể đứng nghe con mình mở miệng nói ra mấy lời chết chóc chứ.
Thành Công nghe mẹ quát lập tức cúi đầu, cậu ta nghĩ chỉ cần bảo vệ được Bảo Đức, cho dù bắt cậu ta làm gì cậu ta cũng làm, huống hồ vừa rồi khi thề, cậu ta chỉ thề ứng cho một mình cậu ta, không liên lụy Bảo Đức.
Mà bà Hương thấy Thành Công dứt khoát thề độc như thế trong lòng cũng hơi do dự, Bảo Đức vừa không ở đây, vừa không có bằng chứng hai người đang yêu nhau, tất cả đều là suy đoán, cho nên khí thế đã giảm đi phần nào, mặc dù vậy, bà ấy cũng tuyệt đối không cho phép mầm mống nào nhen nhóm xuất hiện.
- Tôi chưa bỏ qua chuyện này đâu, cậu khôn hồn thì tránh xa con trai của tôi ra, không bạn bè gì sất, cậu nghĩ cậu là ai, có cái gì mà đeo bám nó? Cậu đừng cho rằng tôi không biết mục đích cậu tiếp cận thằng Đức, nếu tôi biết cậu còn ve vãn thằng Đức, tôi sẽ khiến nửa đời sau của cậu phải hối hận đấy.
Nói xong, bà Hương dẫn Bảo Trân rời đi, thím Thảo và Thành Công đứng thẫn thờ ở trong sân.
Một lúc sau, thím Thảo lên tiếng:
- Con theo mẹ vào nhà nói chuyện.
Thím Thảo vào trong trước, Thành Công đứng do dự một lúc mới đi theo.
Vừa vào nhà, Thành Công đã thấy mẹ mình ngồi trên ghế lau nước mắt, khiến lòng của cậu ta đau đớn không thôi, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.
- Mẹ… con xin lỗi mẹ.
Thành Công quỳ xuống trước mặt thím Thảo, trán áp vào chân bà mà nức nở, cậu ta không nghĩ rằng sẽ có ngày vì mình mà mẹ bị người ta mắng thẳng mặt như vậy.
Thím Thảo thấy thế lập tức bật khóc thành tiếng, nói:
- Lúc đầu mẹ còn định hỏi con với thằng Đức có gì hay không, nhưng bây giờ thấy con như vậy là mẹ hiểu rồi, sao vậy Công, sao con lại thích con trai? Mẹ ăn nói với ba con, với ông bà nội con thế nào đây?
Thành Công cúi rạp người xuống, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, giờ phút này chàng trai mười bảy tuổi không khác gì một đứa trẻ làm sai đang xin tội cả.
- Nhưng con thương Đức lắm, xin mẹ hiểu cho con.
Thím Thảo nhắm mắt quay đi hòng ngăn không cho nước mắt trào ra, nhưng mọi cố gắng đều bất thành, từng giọt lệ bất lực của người mẹ lăn dài trên má bà.
- Con đã như vậy mẹ cũng không biết làm sao, thôi thì trời cho sao nấy dạ, mẹ biết đây là tính hướng tự nhiên mình không thể cưỡng cầu được, có thế nào con vẫn là con trai của ba mẹ, nhưng mà Công à, nhà mình nghèo mà con, con trèo làm chi cao vậy, nhà thằng Đức vừa nhìn đã biết quyền cao chức trọng rồi.
Thành Công nghe mẹ chịu chấp nhận chuyện mình đồng tính thì vô cùng vui mừng, nhưng câu nói kế tiếp của bà lại khiến cậu ta chạnh lòng.
- Con… tụi con đến với nhau vì tình yêu, không phải vì vật chất.
- Haiz, con còn quá trẻ không hiểu được đâu, nhìn thái độ của mẹ thằng Đức là đủ biết bà ấy không chấp nhận con trai mình yêu đương với người cùng giới rồi, hơn nữa con nỡ để người ta nói nặng nhẹ gia đình mình sao, quen ai cũng được, từ bỏ thằng Đức đi con, nhà mình không theo nổi người ta đâu con.
Thành Công im lặng, sự im lặng này không phải mang ý nghĩa từ bỏ, cậu ta tuyệt đối không chia tay Bảo Đức, nhưng cậu ta cũng không muốn gia đình mình bị người ta coi khinh, đặc biệt người coi khinh kia lại chính là mẹ của người yêu.
- Con hiểu rồi, con sẽ không khiến gia đình mình mất mặt.
Thím Thảo tưởng con trai đã suy nghĩ thông suốt bèn vui mừng lau nước mắt, nói:
- Thôi con đi rửa mặt rồi học hành gì đi, sắp thi tốt nghiệp rồi, lên đại học học được cái nghề rồi ra xã hội làm việc, sau này con sẽ tìm được người phù hợp với mình thôi.1
Thành Công không đáp lời, chỉ gật đầu rồi đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, cậu ta âm thầm hạ một quyết tâm cực lớn.1
Bên này, nhờ sự giúp đỡ của Công Nam, Bảo Đức đã an toàn đến được nhà riêng của cậu và Trường Quân, nói thật cậu không muốn có người thứ ba ảnh hưởng thế giới hai người của cậu và bạn trai, nhưng thời gian quá gấp, cậu không kịp chuẩn bị nơi ở cho Bảo Đức.
- Đây là nhà của ai mà ông dẫn tôi vào đây vậy Nam?
Bảo Đức tò mò nhìn khắp nơi, hỏi.
- Nhà của anh Quân đấy, đi theo tôi, tôi dẫn ông đi nhận phòng của mình.
- Sao ông rành căn nhà này quá vậy?
Công Nam chẹp miệng, đáp:
- Tôi đã ở đây từ giữa học kỳ tới giờ rồi, nơi này gần trường, thuận tiện cho việc đi lại.
Bảo Đức gật gù, sau đó hí hửng xông vào phòng của mình, nằm lăn lộn trên chiếc giường cỡ lớn.
- Ông sướng thật đấy, anh Quân thương ông quá chừng, cho ông ở trong căn nhà to như vậy.
Công Nam chỉ mỉm cười không đáp, cậu để Bảo Đức ở trong phòng thu xếp đồ đạc, còn mình thì xuống dưới lầu hâm nóng đồ ăn lại, giờ này có lẽ Trường Quân cũng sắp về rồi.
Quả nhiên, Công Nam vừa hâm nóng đồ ăn xong thì tiếng xe của Trường Quân đã truyền tới, cậu vui vẻ chạy ra đón anh.
Hai người quen cửa quen nẻo trao cho nhau nụ hôn thắm thiết, hoàn toàn quên mất trong nhà của mình đang có một vị khách.
- Nam ơi cho tôi mượn điện thoại, tôi muốn gọi cho Công… Á!1
- -
Lời của Gừng: Có An rồi đừng quên Nam nha mọi người ơi.