Tới giờ ăn cơm trưa, Trường Quân kêu trợ lý gọi lên văn phòng hai suất cơm, hai người vui vẻ ăn cơm cùng nhau.
Thời gian sau đó, Trường Quân làm việc của mình, còn Công Nam thì cũng lấy xấp đề cương hai môn ra giải, nhân viên có hồ sơ cần anh ký tên đi vào nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lại nhìn sang cậu bé kia, nói thật ban đầu đám nhân viên đều cảm thấy quan hệ giữa hai người có vẻ thân thiết quá mức, nhưng nhìn hình ảnh cậu chăm chỉ làm bài tập, trong lòng các cô gái bỗng nhiên dâng lên cảm xúc của tình mẹ, họ cảm thấy nếu có đứa em trai siêng năng chăm chỉ học hành tiến tới như thế, họ sẽ hận không thể cho cậu hết tất cả yêu thương, nhất định sẽ cưng chiều cậu lên tận mây xanh luôn.
Cứ như thế, thành kiến lúc đầu đã tan biến, nhóm nhân viên lại càng thích cậu hơn, thậm chí có người còn lén chụp ảnh lúc cậu đang làm bài tập gửi vào nhóm, ngay lập tức nhóm chat trở nên sôi trào.
Những điều này Công Nam không hề biết, cậu vẫn còn bận tối mắt tối mũi đây này, hai người một làm việc một làm bài tập đến tầm bốn giờ rưỡi chiều, Trường Quân đang chuẩn bị tan ca sớm đưa bạn trai nhỏ đi chơi thì trợ lý đi vào, nói:
- Chúng ta đã dọn sạch sẽ đám ô hợp bên Gia Nghiệp rồi, kế tiếp chúng ta nên làm gì thưa chủ tịch?
Công Nam nghe tới Gia Nghiệp lập tức dựng lỗ tai lên nghe, Trường Quân nhìn dáng vẻ hóng chuyện này của cậu cảm thấy hơi buồn cười, anh khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị nói với trợ lý:
- Đưa anh Long qua đó, thăng chức cho anh ta thành tổng giám đốc, sau này Gia Nghiệp sẽ vận hành dưới danh nghĩa của chúng ta, báo cho anh ta biết ngày mai tôi muốn xem bảng kế hoạch của anh ta.
Trợ lý vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Thấy trợ lý đã đi, Công Nam vội ghi ghi chép chép, không bao lâu sau lại thường thường liếc nhìn Trường Quân một cái, Trường Quân nhìn thấy nhưng không nói gì, thu dọn đồ xong, anh đi tới ngồi bên cạnh cậu.
Công Nam thấy anh đã thu dọn đồ của mình xong cũng bắt đầu cất tập sạch vào, Trường Quân nhẹ nhàng niết lỗ tai của cậu, nói:
- Lát nữa anh đưa em đi chơi, đến tối về.
Công Nam không suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý, cũng chẳng mấy khi hai người hẹn hò, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này rồi.
Anh chở cậu đến Vũng Tàu, ăn cơm tại một nhà hàng nổi ở đây, sau đó cùng tản bộ trên bờ biển nhặt vỏ sò, đến tối hai người dạo một vòng quanh chợ đêm, cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh kinh dị, đến chín giờ tối, anh lái xe đưa cậu về biệt thự của anh.
Buổi hẹn hò hôm nay chỉ là ngẫu hứng, bởi vì hai người không thể tận hứng vui chơi cả ngày, nhưng không sao cả, thỉnh thoảng hẹn hò ngẫu hứng như vậy cũng rất kích thích.
Đợi đến kỳ nghỉ Tết năm nay, anh sẽ đưa cậu ra nước ngoài du lịch.
Hai người về tới nhà thì đã là mười giờ rưỡi, đồng hồ sinh học của Công Nam bắt đầu điểm danh, nhưng Trường Quân không thể cậu ngủ trong dáng vẻ dính đầy bụi bặm như thế, vì vậy đã kéo cậu vào nhà tắm.
Ai ngờ Công Nam tinh nghịch làm ướt cả quần áo của anh, lại còn ăn vạ muốn anh tắm giúp, Trường Quân cũng hết cách với cậu luôn, tình huống của anh bây giờ chẳng khác nào một con hổ nhịn đói đã lâu gặp phải một chú thỏ cứ thích khoe cơ thể của mình rất thơm béo, anh thật sự rất muốn một hơi ăn sạch cậu luôn.
Nhưng, bây giờ vẫn chưa được.1
Công Nam thì lại bĩu môi không vui, cậu không hiểu anh e ngại cái gì, cậu cũng đâu chạy tới đồn công an tố cáo anh, cần gì phải nhịn chi cho khổ thân không biết. Hay là anh chê cậu còn nhỏ không có cơ bắp không hấp dẫn?
Hừ, chờ đó, sẽ có ngày em bắt anh phải ăn kem trước cổng cho xem!1
Thật vất vả Trường Quân mới vớt Công Nam ra khỏi phòng tắm, cả người cậu treo trên lưng Trường Quân trông y hệt một con khỉ con dính người.
Trường Quân bất đắc dĩ nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, hôn lên trán cậu một cái, hỏi:
- Không phải em có chuyện muốn hỏi anh à? Sao không hỏi?
Công Nam vòng tay qua cổ anh, chớp mắt nói:
- Thật sự không có gì qua được mắt anh cả, nếu vậy chắc anh biết em muốn hỏi gì mà đúng không?
Trường Quân khẽ vuốt mũi cậu.
- Có phải em muốn hỏi tình hình của bốn mẹ con bà Hồng thế nào hay không?
Công Nam thành thật gật đầu, nói:
- Em nghe nói họ di cư sang Mỹ, nhưng chẳng phải trước đó anh đã chặn không cho họ xuất cảnh rồi sao?
Đừng hỏi tại sao cậu chỉ hỏi về bốn mẹ con bà Hồng mà không hỏi ông Mạnh thế nào, bởi vì cậu biết ông ta đã bệnh liệt giường, bây giờ vợ con bỏ mặc ông ta, ông ta chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc đến từ cha mẹ già của mình.
Đối với chuyện này, cậu không hề cảm thấy vui sướng hả hê, bởi vì đối với cậu mà nói, ông ta chẳng khác gì người dưng.
Trường Quân gật đầu, sau đó giải thích:
- Đúng là như thế, nhưng gia đình họ lách luật xuất cảnh trái phép.
Công Nam nghe vậy mở to mắt ngạc nhiên, bốn mẹ con nhà này đúng là lớn gan, nếu như bị bắt là xong luôn. Không đúng, nếu tới lúc này vẫn chưa có tin tức nào về họ chẳng phải chứng minh họ đã vượt cảnh thành công rồi sao?
Công Nam âm thầm thở dài, vậy cũng tốt, tha hương xứ người âu cũng là sự trả giá thích đáng cho lỗi lầm của mẹ con bà ta rồi.1
Trường Quân khẽ vuốt nếp nhăn suy tư giữa trán cậu, hôn lên môi cậu một cái, nói:
- Đừng đồng cảm với kẻ đã hại mình.
### Công Nam sững sờ một lúc, sau đó khẽ “ừm” một tiếng, tiếp đến cả hai lại thân mật trong chốc lát rồi chìm vào giấc ngủ.
Thời gian sau đó, từ lúc nhập học cho đến sắp kết thúc học kỳ một, Công Nam luôn hoạt động theo thời khóa biểu riêng của mình, giờ nào nên đi học, giờ nào nên làm bài tập giờ nào ăn uống, giờ nào nên nhõng nhẽo với bạn trai đều ghi ra hết.1
Vì vậy, quỹ thời gian của Công Nam luôn được lập trình khá hợp lý, việc ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi Olympic một lúc hai môn cũng không làm khó được cậu.
Trong thành tích thi tháng, ba môn toán lý hóa cậu đều đạt điểm tối đa dù đề bài có biến thái đến cỡ nào nữa, bạn học thấy nhiều cũng không còn ngạc nhiên như ban đầu mà thay vào đó là khuôn mặt chết lặng mỗi khi điểm thi tháng được đọc lên.
Điều đáng mừng là môn tiếng Anh của cô Hà Thu không còn xếp lót dưới cùng nữa, nhờ vào việc học tập trên hệ thống NA, điểm thi tiếng Anh của cậu đều tầm 7-8 điểm trở lên.
Tuy hơi thất vọng vì cậu không đạt điểm tối đa nhưng cô Hà Thu luôn là người biết đủ, thấu hiểu cậu bận rộn ôn tập trễ nãi những môn khác cũng là chuyện bình thường, không thấy môn Ngữ văn vẫn thấp lè tè dao động ở khoảng 6.5 điểm sao? Ha ha ha…
Thầy giáo dạy Ngữ văn vinh quang lót đế, nhìn giọng điệu khoe khoang của cô Hà Thu thầy giận mà thầy không dám nói, càng không dám thúc giục gì Công Nam, cho nên chỉ có thể cắn nát khăn tay, chuyển tức giận thành sức mạnh tăng nhanh tiến độ dạy, nội dung nhiều hơn, bài học cũng nhiều hơn, ép đến nhóm học sinh đều kêu trời than khổ.1
Cuối cùng, tuần thi học kỳ đã tới, ngoài gặp chút khó khăn trong mấy môn xã hội ra, những môn khác đều không làm khó được Công Nam, thi xong buổi thi cuối cùng, cậu đi về nhà.
Vừa vào nhà đã thấy bên trong đang có khách, là bác sĩ Quỳnh Đông.
Công Nam lễ phép chào anh ta một cái, Quỳnh Đông nhìn thấy cậu cũng mỉm cười gật đầu, đợi Công Nam đi lên lầu cất cặp sách thay đồ ra, Quỳnh Đông nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta có cần vào phòng sách của anh nói chuyện hay không?
Trường Quân lắc đầu, đối với anh mà nói Công Nam không phải người ngoài, không cần đề phòng cậu.
Khi Công Nam thay đồ xong đi xuống, đúng lúc nghe Trường Quân nói:
- Nếu Tấn Phát đã có dấu hiệu sắp tỉnh lại thì cũng đừng vội chuyển cậu ấy vào Sài Gòn, cứ để ở căn cứ tiếp tục quan sát sức khỏe của cậu ấy là được.
Tấn Phát? Công Nam nhớ rõ người này, người tự xưng là siêu trộm này đã nhận lời nhờ vả của Trường Quân tới cứu cậu lúc cậu bị bắt cóc đây mà, có dấu hiệu sắp tỉnh lại có nghĩa là anh ta đang hôn mê?
Tại sao anh ta lại hôn mê?
Suy nghĩ một lúc Công Nam vội lắc đầu mấy cái, cậu không nên suy diễn lung tung chuyện của mấy người họ như vậy, hơn nữa cậu cũng chẳng biết về nội dung câu chuyện, tự dưng đi đoán mò làm gì.
Công Nam đi học về sẽ tự động hâm đồ ăn cho nóng lên, mấy món ăn này không phải do cậu hay Trường Quân nấu, mà là bà Liên cho người giúp việc bên nhà chính nấu rồi mang sang cho hai người một phần.
Quỳnh Đông không ở lại ăn cơm mà bị Trường Quân đuổi về, người giúp việc chỉ mang tới hai phần ăn, hai người ăn vừa đủ làm gì còn dư cho anh ta ăn ké.
Trên bàn cơm, Công Nam không hỏi về chuyện của Tấn Phát mà kể cho anh nghe chuyện mình vừa thi học kỳ xong, quanh đi quẩn lại lại đến Tết.
Công Nam ấp úng một lúc, sau cùng nhỏ giọng thương lượng với Trường Quân:
- Tết này em muốn sang Singapore ăn Tết với bà ngoại và gia đình dì ba, được không?
Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, dù có muốn nói không đồng ý cũng không nỡ, huống chi anh lại không phản đối.
Trường Quân mỉm cười nói:
- Thật trùng hợp, anh cũng có ý định muốn dẫn em đi du lịch nước ngoài trong mùa Tết này, nếu em muốn sang Singapore vậy chúng ta cứ đi thôi.
- Chúng ta?
Công Nam chớp chớp mắt kinh ngạc hỏi:
- Vậy ra anh sẽ đi chung với em hả? Anh không ăn Tết với mọi người trong nhà sao?
Trường Quân khẽ gật đầu một cái, anh vốn muốn đón cả mùa Tết với cậu, sao có thể để cậu đi một mình được chứ.
- Anh sẽ thông báo cho cả nhà biết một tiếng.
Công Nam nghe vậy cũng không có gì không vui, ngược lại cậu còn cảm thấy chờ mong, dẫn anh đi gặp bà ngoại chẳng phải coi như gặp phụ huynh rồi sao? Bà ngoại chắc chắn sẽ thích anh.
- -
Lời của tác giả: Do là Gừng yếu lý ghét luôn giáo viên lý, cho nên sau này Gừng sẽ không show quá nhiều skill của Nam về môn này đâu, mọi người thông cảm nha.