- Thành công rồi! Lý luận lý thuyết của cậu Nam đã đúng, thực nghiệm thành công rồi!
Nhóm nhà khoa học nhảy cẫng lên, ôm lấy nhau mà la hét, may mắn họ đang ở bên trong mật thất ảo, nếu không người bên ngoài đã nghe thấy hết rồi, nói không chừng sẽ tạo nên một ngọn lửa lớn đến mức không ai có thể dập tắt được.
Công Nam cũng mỉm cười, cậu quay sang nhìn Trường Quân, nói:
- Bệnh tình của anh Phát có cơ hội được chữa khỏi rồi, thực nghiệm nơ ron thép này đặt bước đầu cho công cuộc sử dụng kim loại thay thế cho hệ thần kinh của con người nhằm vận hành các chức năng đã bị tổn thương do bẩm sinh hoặc tai nạn, nhưng thực nghiệm chỉ vừa áp dụng lên cơ thể động vật, em không yên tâm để anh Phát cấy ghép nó.
Trường Quân nở nụ cười, dịu dàng xoa đầu cậu, đáp:
- Bản thân anh cũng lo lắng, nhưng sức khỏe của Phát không đợi được nữa rồi, nếu cho cậu ấy chọn, cậu ấy nhất định sẽ lựa chọn mạo hiểm, bởi vì cậu ấy tin tưởng em, tin tưởng chúng ta, tất cả đều là nhờ công lao của em đấy.
Công Nam lắc đầu:
- Đây là công lao của tất cả mọi người, em chỉ đặt nền tảng cơ bản cho nơ ron thép dựa trên lý thuyết mà thôi.
Trường Quân hôn lên trán bạn trai một cái rồi nói:
- Nếu không có em, ngay cả nền tảng cơ bản họ cũng không có, anh nghĩ trước mắt nên công bố lý thuyết mới ra bên ngoài trước, còn thực nghiệm thì giữ lại, mà tên của em sẽ được ghi hoàn toàn độc lập trên tập san của lý thuyết mới này.
Công Nam gật đầu, bởi vì vốn cậu cũng định làm như thế, nếu không đưa lý thuyết mới ra trước công chúng mà đã thẳng tay công khai thực nghiệm thì e rằng các thế lực trên thế giới sẽ không tha cho cậu, đến lúc đó ngay cả Trường Quân cũng không thể cứu được cậu.
- Nhưng em muốn đợi đến khi kết thúc thi đấu Olympic mới công bố, như vậy hiệu quả kinh động sẽ cao hơn nhiều.
[Cuối cùng ký chủ cũng thông suốt rồi, không uổng công bao năm qua 001 ra sức huấn luyện.]
001 đột nhiên nhảy ra, từ trong giọng điệu có thể thấy nó rất hài lòng vì sự giác ngộ của Công Nam.
[Tích! Thực nghiệm thành công mô hình nơ ron thép, mức độ ảnh hưởng đến nhân loại: 70%, điểm danh vọng tăng thêm: 10000000 điểm (đã trừ), số nợ còn lại: 90000000 điểm danh vọng. Hy vọng ký chủ tiếp tục phát huy, sớm ngày trả hết nợ.]
- Công trình lớn như vậy mà chỉ có mười triệu điểm danh vọng thôi sao?
[Đây chỉ là một bước tiến vượt bậc trong y học, giúp những người có khiếm khuyết trên thân thể tìm thấy một hy vọng mới mà thôi, nó chưa thật sự làm thay đổi cả nền văn minh nhân loại đâu.]
Công Nam có chút ỉu xìu, 001 thấy thế cũng không nỡ, bèn khuyên nhủ:
[Đã hoàn thành xong hạng mục này rồi, sau khi công bố ra ngoài, ký chủ sẽ nhận thêm một đợt điểm danh vọng nữa, nếu gây đủ chấn động, hệ thống có thể tặng ký chủ thêm mười triệu điểm, hơn nữa công trình chuỗi Hoodoo vẫn chưa kết thúc, chỉ cần nghiên cứu thành công, rất có thể ký chủ sẽ trừ hết nợ đấy.]
- Nhưng thời gian nghiên cứu chuỗi hoodoo không phải ngắn, nếu hai mươi năm sau tôi không trả được nợ, tôi sẽ bị bắt đến hành tinh mẹ của cậu làm khổ sai sao?
[Chuyện này 001 không biết được, cho dù biết cũng không thể nói, ký chủ phải cố gắng lên, hai mươi năm tuy dài, nhưng được sống với người thân của mình thì bốn mươi năm, sáu mươi năm vẫn rất ngắn.]
Công Nam nghe những lời này từ miệng của 001 thì có chút ngạc nhiên, bèn hỏi:
- Sao dạo này cậu sâu sắc quá vậy? Đang đọc sách tâm lý sao?
[Đúng vậy.]
Quả nhiên là thế, Công Nam nghĩ như vậy càng tốt, để 001 học nhiều đạo lý một chút rồi dùng nó để khích lệ tinh thần cho mình cũng là một cách hay để mình không bỏ cuộc.
Mà ở bên cạnh, Trường Quân nghe hết cuộc nói chuyện giữa Công Nam và 001, đầu lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô tận.
Sẽ như thế nào nếu hai mươi năm nữa thiếu niên rời xa anh đây?
Không, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Cho dù phải trả bất cứ giá nào.
Thời gian lại trôi qua thêm một tháng, Công Nam và Trường Quân trở về nước đúng thời điểm thi cuối học kỳ một, mặc dù việc Công Nam có thi hay không, nhà trường cũng không có ý kiến gì, nhưng thân là một học sinh gương mẫu, cậu vẫn phải trở về thực hiện đúng nghĩa vụ của mình.
Tuy nhiên, mới vừa về nước, Trường Quân đã nhận được tin Andrew bị tạm giam suốt một tháng trời vì không chứng minh được thân phận, hơn nữa cùng thời gian này Bảo Đức xảy ra tai nạn xe, vẫn còn đang trong bệnh viện điều trị.
Cả hai chia ra hành động, Trường Quân cứu Andrew ra ngoài, còn Công Nam vào bệnh viện xem tình trạng của Bảo Đức.
Lúc Công Nam tới bệnh viện thì chỉ có bà Hương ngồi bên cạnh giường bệnh, Bảo Đức thì thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy Công Nam tới, biểu cảm trên mặt bà Hương bỗng trở nên sượng sùng, nhưng vẫn đứng lên mỉm cười chào hỏi:
- Nam đến rồi đấy à? Ngồi đi, thím… thím xuống căn tin mua chút trái cây, hai đứa nói chuyện với nhau nhé.
Công Nam gật đầu, bà Hương liếc nhìn con trai một cái rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
- Ông thế nào rồi Đức?
Bảo Đức vẫn nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ, không đáp lời Công Nam, một tháng qua cậu ta luôn trong tình trạng như thế này, không nói chuyện, chỉ ngồi thẫn thờ một mình khiến ông Thanh và bà Hương lo lắng không thôi, thậm chí họ còn mời chuyên gia tâm lý đến khám cho con trai, nhưng cậu ta không hợp tác, họ cũng không làm gì được.
Bà Hương cứ ngồi bên cạnh con trai khóc nức nở, nhưng dường như nước mắt của bà ấy không khiến Bảo Đức mảy may quan tâm, cậu ta chỉ biết đắm chìm trong thế giới đau thương của riêng mình.
- Chuyện đến nông nỗi này, tôi cũng không biết phải nói gì làm gì để ông không phải chịu khổ sở như bây giờ nữa.
Công Nam nói xong thì im lặng ngồi trên giường bệnh, cả hai không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trở nên vô cùng vắng vẻ.
Một lúc thật lâu sau, lâu đến nỗi Công Nam cho rằng Bảo Đức sẽ không để ý đến mình thì cậu ta lại lên tiếng:
- Có phải ông đã biết chuyện anh ấy từ bỏ tôi rồi cho nên trước khi đi mới cử người tới ngăn không cho tôi đi tìm anh ấy hay không?
Công Nam nghe Bảo Đức hỏi thì do dự một lúc vẫn gật đầu, đáp:
- Trước khi cùng anh Quân ra nước ngoài, tôi đã biết chuyện Công xin thôi học ở trường, lúc đó tôi không thể liên lạc được với ông ấy, thời gian lại gấp rút cho nên mới tạm giữ chân ông lại, tôi chỉ nghĩ Công gặp chuyện gì đó trì hoãn không thể đến gặp ông thôi, đợi một thời gian nữa sẽ ổn, thật không ngờ…
Bảo Đức nở một nụ cười chua xót, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào lên tiếng:
- Vậy là anh ấy bỏ tôi thật rồi, anh ấy không muốn cùng tôi đối mặt với sóng gió nữa, trái tim của tôi đau lắm Nam ơi.
Bảo Đức gục mặt xuống đầu gối, bả vai run lên, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp phòng bệnh, Công Nam mím môi giơ tay vỗ lưng cậu ta an ủi.
Bà Hương đứng bên ngoài nghe cuộc đối thoại giữa hai chàng trai, nước mắt không kìm được mà trào ra, những gì bà ấy làm đều vì muốn tốt cho tương lai của con trai, nhưng bà ấy không hề muốn thằng bé đau khổ như thế.
Liệu rằng bà ấy đã làm đúng hay chưa?
Đáng lẽ bà ấy nên ngồi lại nói chuyện với cậu ta mới đúng, nhưng giờ có nói gì thì giữa hai mẹ con cũng đã có vết nứt vĩnh viễn không thể xóa mờ.
Công Nam an ủi Bảo Đức một lúc, thấy cậu ta đã bình tĩnh hơn bèn nói:
- Hãy coi những chuyện vừa qua như một kỷ niệm đáng nhớ thời đi học, việc ông nên làm bây giờ chính là vực dậy tinh thần, ôn tập lại kiến thức chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới, thời gian sẽ là liều thuốc chữa khỏi mọi vết thương, ông đừng quá bi quan.
Bảo Đức khẽ thở dài, sau đó lắc đầu nói:
- Tôi vốn không hợp với chuyện học hành ông cũng biết mà, lúc trước tôi ôm hy vọng sẽ được trải qua khoảng thời gian học đại học đầy thơ mộng với Công cho nên mới cố gắng học tập, dù vậy thành tích của tôi cũng chẳng ra làm sao, huống chi bây giờ… Nhắc đến đại học, tôi lại không kiềm được mà nhớ đến anh ấy.
Công Nam cụp mắt, trong lòng cũng không dễ chịu gì, cậu biết Bảo Đức nói không sai, cậu ta thật sự không hợp với việc học hành, cho dù cố gắng lắm lấy được tấm bằng cấp ba thì đậu vào một trường đại học có danh tiếng vẫn là một việc quá sức.
Nếu đã như thế chi bằng giúp cậu ta tìm một đường ra.
- Hay là thế này, anh Quân có mở một công ty khoa học kỹ thuật, dẫn đầu là phát minh của tôi, chắc ông chưa quên app dịch thuật NA đâu đúng không? Hiện tại công ty đang phát triển mảng phát sóng trực tiếp và game, hay ông vào đó giúp tôi xây dựng công ty nhé.
Bảo Đức nhìn Công Nam, cậu ta hiểu người anh em này đang cố hết sức để kéo mình ra khỏi bóng ma tăm tối, vì thế cậu ta chỉ suy nghĩ trong chốc lát đã gật đầu, dù sao cậu ta cũng không muốn trở thành một tên phế vật chỉ biết sống trong đau khổ, nếu một ngày nào đó hai người gặp lại nhau, cậu ta làm sao có thể để người nọ nhìn thấy bộ dạng chật vật người không ra người ngợm không ra ngợm của mình được chứ?1
Công Nam ở lại tâm sự với Bảo Đức một lúc thật lâu, mãi đến tối muộn, cậu mới đứng dậy ra về, đúng lúc này bà Hương đi vào, rõ ràng thái độ của bà ấy so với ban ngày đã chuyển biến rất nhiều, thêm một chút cảm kích, bớt một chút đề phòng.
Trước khi Công Nam ra về, bà ấy có nói:
- Mai cháu có rảnh thì ghé thăm thằng Đức một chút, thấy nó chịu mở miệng nói chuyện, thím mừng lắm.1
Công Nam gật đầu:
- Vâng, mai tan học cháu sẽ đến.
Bà Hương lại ngập ngừng trong chốc lát rồi nói thêm:
- Cháu cho thím xin lỗi chuyện lúc trước, thím quá kích động cho nên có nói mấy lời nặng nề với cháu và mẹ cháu, đợi bệnh tình của thằng Đức ổn định rồi, thím sẽ đến nhà xin lỗi chị ba.
Công Nam cũng không đưa đẩy nói khéo gì để an ủi bà Hương mà chỉ mỉm cười gật đầu, đáp:
- Vâng, cháu sẽ nói lại với mẹ.
Nói xong, Công Nam xoay người rời đi, Bảo Đức nằm trên giường nhắm mắt lại giả vờ ngủ, bà Hương thấy thế chỉ biết thở dài buồn bã.