Lúc này dân cư mạng đã quên đi những lời mỉa mai lên án lúc trước mình dành cho Công Nam, họ kéo nhau vừa mắng vừa cười khinh cả nhà ông Mạnh, nói ông ta là vứt bỏ vàng thật đi nhặt sắt rỉ, nói ông ta là kẻ khốn nạn không biết cách dạy con, đứa ngoan ngoãn thì không thương, lại đi thương đứa hư hỏng.
Họ cười nhạo ông ta gặp quả báo nhãn tiền, bây giờ con trai nổi danh giỏi giang cho nhà người khác hưởng trong khi bản thân lại bị xã hội lên án, mang tiếng xấu đầy mình.
Ông Mạnh lướt facebook một hồi thì toàn thấy tin tức về ông ta và con gái chả ông ta, tuy trong lòng giận không thể át, nhưng điều quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách giải quyết.
Đúng rồi! Chỉ cần Công Nam chịu đứng ra nói đỡ cho ông ta, nói rằng ông ta luôn quan tâm chăm lo cho cậu, mà cậu cũng đã nhận ông ta là cha thì mọi người sẽ không dám nói gì ông ta nữa.1
Hừ, đầu đuôi mọi chuyện cũng tại thằng con không biết điều kia, nếu lúc trước nó chịu về nhà ở, nếu nó chịu yên phận nghe lời thì đâu có chuyện như hôm nay, đúng là cái đứa do hạng người nghèo hèn lại có dã tâm dạy dỗ ra, không trộm cũng là cướp, chỉ luôn biết tìm cách hại người mà.1
Lần này coi như mình cho nó một cơ hội sửa sai, nếu nó còn cố chấp không nghe lời, mình nhất định sẽ cho nó đẹp mặt.1
Nghĩ tới đây xong, ông ta lập tức gọi điện thoại vào số của Công Nam, chuông reo một hồi thì đầu bên kia bắt máy, ông ta đang định quát nạt sừng sỏ thì một giọng nữ vang lên:
- A lô, xin hỏi ai vậy?
Ông Mạnh nhanh chóng kìm cái miệng lại, giọng nữ này nghe rất quen, hình như là giọng của bà Liên. Cái thằng chết tiệt, dám núp sau lưng mẹ nuôi của nó để bà ấy đối phó với mình, để coi sau này tao xử lý mày ra sao.
Tuy nhiên lúc này ông ta vẫn hạ cơn giận xuống, dùng giọng điệu mềm mỏng nói:
- Chị Liên phải không, có Nam ở đấy không, tôi có chút chuyện muốn nói với thằng bé.
Bà Liên vừa nghe thấy giọng của ông Mạnh thì lập tức muốn tắt máy, tuy nhiên bà biết mình không thể làm như vậy, bà vẫn còn chuyện phải nói rõ với ông ta, vì thế bà lên tiếng:
- Anh Mạnh à, thằng Nam bận ôn thi Olympic gì đó rồi, không thể dùng điện thoại, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.
- Cái này...
Ông Mạnh nghe vậy ấp úng không biết nên làm thế nào. Bà Liên lại tiếp lời:
- Nếu anh gọi tới vì chuyện con bé Tâm vu không thằng Nam thì tôi xin nói luôn, bây giờ thằng Nam là con của vợ chồng tôi, tôi không chấp nhận chuyện danh dự con trai mình bị bôi nhọ như vậy, chúng tôi sẽ truy cứu tới cùng, dù hai nhà chúng ta có thâm giao thì cũng vậy thôi, ngay từ đầu là do con bé Tâm gây sự trước, cũng đừng trách nhà tôi quá tuyệt tình, chào anh.
Tút tút tút!
Đầu bên kia truyền tới tiếng tắt máy, đến lúc này ông Mạnh mới nhận ra hàng loạt những động thái thanh minh cho Công Nam đều do gia đình ông Tuân làm, vậy còn những hình ảnh thuê người giá họa và cái clip ăn chơi của Thanh Tâm cũng là do họ làm ư?
Thật không ngờ, tình cảm hai nhà qua lại mười mấy năm cũng không sánh bằng một đứa con nuôi mới tới nhà mấy tháng, cả nhà đó đều điên hết rồi.1
Ông Mạnh nhanh chóng suy nghĩ hướng khác giải quyết, ông ta gọi điện thoại cho cha mình, tuy nhiên ông cụ vừa bắt máy đã chửi ông ta xối xả, thiếu điều muốn từ mặt cả nhà ông ta luôn.
Ông Mạnh ném điện thoại sang một bên mệt mỏi ôm đầu, chuyện trên mạng không đơn giản thời gian qua lâu sẽ tự chìm xuống, mà nó còn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cổ phiếu của công ty, nhìn chiều hướng phát triển này, nếu ông ta không nhanh chóng giải quyết chuyện này êm xuôi, e là cả nhà ông Tuân sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Như vậy chỉ còn cách kéo cả nhà qua gặp Công Nam cầu xin cậu bỏ qua mà thôi...
- -
Tại một khoảng đất trống ở ngoại ô khu vực thành phố, một chiếc máy bay trực thăng đang đậu sẵn ở đó.
Tuyết Ly kéo vali đi tới, nở một nụ cười ngọt ngào với người đàn ông đang đứng đợi cô ta ở bên cạnh chiếc máy bay.
Cô ta đi tới trước mặt người nọ, hỏi:
- Andrew, cám ơn anh đã tới đây đón tôi, anh Quân cũng thật là, sao lại gọi tôi sang đấy gấp vậy chứ, anh ấy có nói là chuyện quan trọng gì không?
Người tên Andrew vẫn tỏ vẻ lành lùng trước sự niềm nở của cô ta, nghe cô ta hỏi, anh ta cũng không trả lời mà chỉ nói:
- Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau lên máy bay.
Sự lạnh nhạt của Andrew khiến cô ta có hơi khó chịu, nhưng tự an ủi bản thân rằng trước giờ cái tên này cứng như sắt đá không biết đưa đẩy, không đáng để cô ta nhiệt tình quá nhiều, vì thế cô ta không nói gì nữa, bày ra tư thế bà chủ cao quý bước lên máy bay.
Khi mọi người ngồi lên máy bay rồi, cabin đóng lại, máy bay bắt đầu cất cánh, bay được một lúc, Tuyết Ly lại không nhịn được dò hỏi:
- Anh Quân kêu tôi đi gấp như vậy là có chuyện gì vậy?
Andrew trả lời ngắn gọn:
- Rèn luyện.
Rèn luyện? Chẳng lẽ anh Quân đã bắt đầu muốn giao quyền của trụ sở chính cho mình? Hay là anh ấy muốn để mình bên cạnh để chỉ bảo?
Trong hai trường hợp này, trường hợp nào cũng khiến cô ta mừng như được mùa.
Mặt mày cô ta không giấu nổi sự vui mừng, ngoài miệng vẫn lộ vẻ thẹn thùng xác định thêm lần nữa:
- Tại sao anh ấy không trực tiếp nói với tôi chứ? Dù sao sau này hai chúng tôi cũng đi lại gần gũi với nhau mà.
Andrew ngồi bên cạnh cô ta nghe vậy nhếch môi lên, dùng giọng điệu lạnh lẽo mang theo chút khinh thường hỏi:
- Ai nói với cô rằng cô sẽ tới chỗ của Boss vậy?
Tuyết Ly nghe tới đây lập tức giật mình đứng phắt dậy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự sợ hãi, cô ta lui ra phía sau một bước, cảnh giác hỏi:
- Anh nói vậy là ý gì? Anh không đưa tôi tới chỗ anh Quân vậy muốn đưa tôi đi đâu?
Cô ta trợn to mắt, run rẩy giơ ngón tay chỉ vào mấy người bên Andrew.
- Mấy người dám bắt giữ tôi, anh Quân biết được sẽ không tha cho mấy người.
Andrew vẫn bình tĩnh không hề dao động, lạnh lùng đáp lời cô ta:
- Đây là lệnh của Boss.
- Không thể nào! Anh Quân sẽ không vô duyên vô cớ đưa tôi về Mỹ, nhất định là mấy người tự ý bắt cóc tôi, đợi anh Quân tới cứu tôi, các người sẽ chết rất thảm đấy.
Môi của Andrew khẽ cong lên, nói với cô ta:
- Mỹ hay Việt Nam đều không phải nơi cô có thể tới, Boss đã nói rất rõ, lần này là đưa cô đi rèn luyện, mà nơi rèn luyện phù hợp với con người độc ác như cô chính là... Nam Phi!1
- Không...
Tuyết Ly vừa hét lên một tiếng bị đã bị giáng một đòn vào gáy bất tỉnh nhân sự, đợi cô ta tỉnh lại, sẽ chính là trừng phạt của cô ta.
Andrew móc điện thoại ra gọi đi, một lúc sau đầu bên kia bắt máy, Andrew lên tiếng:
- Boss, đã xử lý xong.
Đầu bên kia, một giọng nói mệt mỏi vang lên:
- Rất tốt, sao khi đưa cô ta tới nơi lập tức quay trở về Việt Nam bảo vệ gia đình tôi.
Dừng một chút, đầu bên kia lại nói:
- Nam sắp ra nước ngoài thi đấu, một khi rời khỏi quốc nội thì sẽ chính là thời cơ tốt nhất để bọn chúng ra tay, phải phối hợp với các anh em bảo vệ thật tốt em ấy, rõ chưa?
- Vâng, thưa Boss.
Điện thoại cúp, Trường Quân mệt mỏi dựa lưng vào thành sô pha, cảm giác lo lắng trong lồng ngực càng ngày càng tràn lan, bỗng nhiên ngay lúc này, ở phía xa xa anh nghe thấy một tiếng súng vang lên, tiếp theo đó là hàng loạt tiếng súng khác.
Trường Quân thở dài một tiếng, nhẹ nhàng xoay tròn khẩu súng trong tay... Trận chiến chính thức bắt đầu rồi!