Xuất phát từ lễ phép, John không quấy rầy hai người họ mà rón rén đi lên lầu, nhưng nửa đường lại bị Stept phát hiện, anh ta gọi John:
- Em về rồi đấy à, lại đây với anh.
John nghe tiếng gọi bèn xoay người đi xuống cầu thang, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Stept.
Ông Albert ngồi ở đối diện, lên tiếng hỏi:
- Nghe nói con đã chủ động nhận thua trong cuộc thách đấu lần này? Ba có thể biết nguyên nhân không?
Nếu để người ngoài nghe thấy những lời này chắc chắn cho rằng ông Albert đang chất vấn con trai vì dám làm xấu mặt gia đình, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn trước ngược, vẻ mặt của ông ấy vẫn ôn hòa như mọi khi, mà John ngồi ở đối diện cũng không hề tỏ ra lo lắng sợ hãi.
Cậu ta thản nhiên nhúng vai đáp:
- Bản lĩnh không bằng người ta thì thua thôi chứ biết sao giờ?
Ông Albert bật cười:
- Không ngờ có một ngày con trai của ba chịu nhận thua trước người khác đấy, xem ra cậu bé kia cũng không tầm thường, sao? Không mời được cậu ấy về nhà mình chơi à?
John lắc đầu:
- Cậu ấy nói cần về nước để hoàn thành công trình nghiên cứu gì đó.
- Xùy…
Một giọng nói vang lên cắt ngang lời John nói:
- Thằng nhóc đó có thể làm được gì mà hoàn thành công trình nghiên cứu, đó chỉ là lời thoái thác kiêu ngạo của cậu ta mà thôi, chắc chắn bây giờ cậu ta đang đắc ý vì đã thắng được em đấy.
Stept nói đến đây lại vỗ vào vai John, nói tiếp:
- Em yên tâm, lần này cậu ta sử dụng chút mánh khóe mới thắng được em, lần sau anh sẽ dạy cho cậu ta một bài học.1
Stept cho rằng sau khi nghe mình nói vậy, John sẽ cảm động ôm chầm lấy anh ta, bởi vì anh ta đoán đứa em họ này đang rất tức giận vì để thua một đối thủ không xứng tầm và biểu hiện bình thản hiện giờ chỉ là cách cậu ta che giấu cảm xúc thật mà thôi.
Nhưng không ngờ, chẳng những John không cảm kích mà còn đứng phắt dậy, cau mày tức giận nói:
- Anh không được động đến cậu ấy, cậu ấy là bạn của em, không xấu xa hay khinh miệt em gì cả, anh đừng tự ý xen vào chuyện của em như thế.
Stept ngẩn người, đây là lần đầu tiên John lớn tiếng với anh ta, cũng là lần đầu tiên vì một người lạ mới quen mà cảnh cáo anh ta, nhất thời khiến não của anh ta gần như chết lặng trong giây lát.
Tiếp đến, cơn phẫn nộ đánh úp lại, khiến cả người Stept run lên, răng anh ta nghiến ken két vào nhau, hai mắt đỏ sòng sọc, John thấy vậy hoảng sợ lùi về phía sau, mà ông Albert cũng cau mày cảnh giác nhìn anh ta.1
Lúc này lồng ngực của Stept cứ phập phồng lên xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, tuy nhiên rất nhanh sau đó anh ta đã kịp bình tình trở lại, khi thấy ông Albert và John cứ nhìn mình với ánh mắt lạ lẫm thì thầm kêu không xong, anh ta vừa để lộ biểu cảm quá khích trước mặt họ rồi, đặc biệt là ông Albert, ông ấy đa nghi như thế, chắc chắn đã đề phòng anh ta.
Stept vội vàng cứu vãn tình hình, nhìn John với ánh mắt chân thành tha thiết rồi nói:
- Anh nói vậy chỉ vì lo lắng em bị chàng trai kia lợi dụng mà thôi, em cũng hiểu rõ thân phận của chúng ta mà.
John thấy Stept như thế cũng không đành lòng, chỉ cho là anh ta thật sự đang sợ mình gặp bất lợi, vì thế nhanh chóng bỏ qua biểu cảm khác thường vừa rồi, lắc đầu đáp:
- Cậu ấy không phải loại người này, hơn nữa em đã trưởng thành, phải có phán đoán của riêng mình, anh không cần phải lo lắng cho em đâu.
Nói tới đây, John quay sang nhìn cha mình, nói tiếp:
- Đầu tháng tám con sẽ đến Việt Nam du học như đã dự định từ trước, ba giúp con làm thủ tục lưu ban ở học viện nhé.
Ông Albert gật đầu, sau đó dặn dò:
- Ba sẽ không ngăn cản con đi bất cứ đâu, nhưng thân phận của con rất đặc biệt, ba không yên tâm để con tới một nơi xa như thế một mình, vì thế ba sẽ cử người theo âm thầm bảo vệ con, đó là thông báo, không phải hỏi ý kiến.
Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu vì lúc nào cũng có người theo dõi mình, nhưng cha nói đúng, cậu ta không nên tùy hứng làm ảnh hưởng đến người khác vì thế cũng gật đầu đồng ý.
- Nhưng ba phải bảo họ không được tùy tiện xuất hiện dọa người khác đấy.
Ông Albert bật cười, trêu ghẹo:
- Đương nhiên, dù sao ba cũng không có ý định làm loạn trên đất nước của người khác, lỡ như họ cho con trai của ba vào danh sách đen thì sao?
Hai cha con cười nói vui vẻ, Stept bên cạnh thì hoàn toàn ngược lại, trên mặt anh ta vẫn duy trì nụ cười lịch thiệp, nhưng trong lòng đã hận không thể băm thây kẻ muốn cướp John khỏi anh ta, nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt John, anh ta lại càng tức giận.1
Kế hoạch ban đầu của anh ta là thừa lúc cậu bé Châu Á kia tới đây và bị dao động bởi những đặc quyền to lớn anh ta đưa ra mà đồng ý ở lại, từ đây anh ta sẽ có thể thoải mái “nghiên cứu” những hiện tượng kỳ lạ trên người cậu, còn nếu cậu cứng đầu không chịu uống rượu mời, vậy thì anh ta chỉ đành ép cậu uống rượu phạt, dù sao mục đích cuối cùng là khống chế cậu ở lại nước A, còn những thứ khác cứ quăng cho đám truyền thông giỏi đổi trắng thay đen kia làm.
Phải biết mỗi năm nước A đón nhận rất nhiều con mồi tự nhận là thiên tài đến đầu quân, thêm một thằng nhóc mười mấy tuổi nữa cũng không có gì lạ, chỉ cần truyền ra bên ngoài rằng cậu chấp nhận nguồn đầu tư của nước ngoài và tình nguyện ở lại đây để phát triển là xong.
Nhưng không ngờ kế hoạch của Stept đi được nửa đường lại bị ông Albert không biết vô tình hay cố ý ngăn lại, ông ấy lấy mỹ danh là bạn của John mà cho người theo bảo vệ chàng trai kia, nhất thời Stept không nghĩ ra mục đích thật sự của ông ấy, đồng thời âm thầm suy đoán có phải ông ấy đã bắt đầu muốn đẩy anh ta đi rồi hay không.
Tuyệt đối không được, anh ta đã cống hiến cho gia tộc Leonard nhiều năm, không thể bị đá đi như một con chó như vậy.
Nghĩ tới đây, Stept nhìn về phía ông Albert với ánh mắt căm giận, sau đó dời sang John, đề nghị:
- Hay là để anh đi cùng em nhé, có anh bên cạnh chăm sóc, em sẽ không quá khó khăn trong việc thích nghi với môi trường mới.
Chưa đợi John trả lời, ông Albert đã thẳng thừng từ chối:
- Không được đâu Stept à, cháu vẫn còn nhiều công trình nghiên cứu cần hoàn thành, hơn nữa con trai của gia tộc Leonard nên biết cách làm thế nào để tự sống sót trong môi trường xa lạ.
John nghe vậy gật đầu thật mạnh tỏ ý mình tán đồng ý kiến của ba, sau đó quay sang nhìn Stept nói:
- Anh đừng lo lắng, có Nam làm thổ địa, em sẽ nhanh thích nghi thôi.
Nam Nam Nam, lại là thằng nhóc đó!
Stept tức giận cúi gằm mặt xuống để che đi cảm xúc quá khích của mình, đến khi ngẩng đầu lên, anh ta lại tươi cười:
- Vậy được rồi, nhưng phải nhớ thường xuyên liên lạc với anh đấy.
Tuy rằng cảm thấy như vậy hơi phiền, nhưng John vẫn hứa hẹn cho Stept an tâm, sau đó cậu hào hứng kể cho cha mình nghe về Công Nam, Stept không thể chịu được nữa bèn xin phép trở về viện nghiên cứu có chút việc cần giải quyết, ông Albert và John đồng loạt gật đầu, nếu là ngày thường, John sẽ đưa anh ta ra cổng, nhưng lần này thì không, cậu ta vẫn còn nhiều điều về người bạn mới muốn nói với cha mình nữa.
Stept không nói gì, chỉ lẳng lặng rời khỏi khuôn viên nhà Leonard, trên đường trở về viện nghiên cứu, sắc mặt của anh ta âm lạnh, trong ánh mắt toát lên sự độc ác giống như có thể xiên thẳng qua người của kẻ mình ghét vậy.
Ting ting.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, Stept thấy trên màn hình hiển thị dãy số lạ, vốn đang bực mình cho nên anh ta bèn bấm tắt, nhưng không ngờ điện thoại là tự động nhận cuộc gọi.
- Xin chào đối tác của tôi, quý ngài Stept Wayne.
Két!
Stept thắng gấp, chiếc xe lảo đảo vài vòng sau đó dừng lại ở ven đường.
- Mày là ai? Muốn gì ở tao?
Là ai dám xâm nhập điện thoại của anh ta? Người này đã biết được những gì? Nếu như những hồ sơ mật kia lộ ra, một nửa người trên thế giới sẽ phải chôn cùng.
- Đừng căng thẳng, tôi không hề nhìn lén dữ liệu mật của cậu đâu, hãy tin tôi, bởi vì chúng ta là đối tác thân thiết của nhau mà.
- Bớt nói nhảm, đừng tưởng cả gan khiêu khích tao thì mày sẽ toàn mạng, nhanh thôi, mày sẽ thấy cái giá của việc chơi ngông là thế nào.1
Nói xong, Stept tức giận cúp máy, anh ta cho rằng một tên ngông cuồng nào đó đang muốn chọc phá mình, nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc chính là mình không tắt được điện thoại và giọng nói đã bị biến âm ở đầu dây bên kia lại vang lên:
- Tôi có thể giúp cậu bắt được thằng nhãi Châu Á kia hoặc chiếm luôn tài sản gia tộc Leonard cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu cho tôi mượn một thứ là được.
Stept càng nghe càng mất kiên nhẫn, biết đến việc anh ta muốn bắt ai luôn rồi còn nói không xâm nhập dữ liệu mật của anh ta?
- Khốn kiếp, tao sẽ không tha cho mày.
Stept gần như hét lên, người ở đầu dây bên kia lại cười, rồi coi như không có chuyện gì mà tiếp tục nói:
- Xem ra nói chuyện qua điện thoại không tỏ rõ thành ý của tôi, nếu vậy chúng ta nên có một cuộc hẹn gặp mặt trực tiếp nhỉ.
Người nọ vừa dứt câu, tín hiệu điện thoại cũng tắt, mọi thứ trở nên im ắng như chưa có gì xảy ra vậy, tuy nhiên Stept lại như người mất hồn điều khiển tay lái chạy vào đường hầm tối tăm ở gần đó.