Hai vợ chồng đồng loạt lên tiếng, ông cụ gật đầu, sau đó ông kể cho hai người nghe những gì mình điều tra được cộng thêm chuyện Công Nam cứu ông và những chuyện sau đấy nữa. Hai vợ chồng nghe xong đều cảm thấy thằng nhỏ này đáng thương, nếu có đứa con trai như vậy hai vợ chồng sẽ thương yêu hết mực, chỉ tiếc thằng bé lại là con riêng của anh Mạnh.
Bà Liên nói với cha chồng:
- Thằng bé này ngoan, con cũng muốn nó làm con của hai vợ chồng con, nhưng nó là con của anh Mạnh, hai nhà qua lại thường xuyên, sau này gặp nhau sẽ rất ngại đấy cha.
Ông Hà lắc đầu xua tay nói:
- Con không phải lo, cha sẽ đi nói chuyện với nhà bên đó, chỉ cần hai đứa con chịu nhận thằng bé là được.
Hai vợ chồng nháy mắt ra hiệu với nhau, thật ra hai người đều nghe ra ông cụ rất thích thằng bé này muốn nhận cậu làm cháu, còn cái danh cha mẹ nuôi này cũng chỉ là cho thằng bé có thân phận trong nhà mà thôi. Vì thế hai người ngầm thương lượng xong, ông Tuân nói:
- Cha tính vậy con cũng nghe theo, hôm nào gọi thằng bé đến ra mắt cả nhà đi ạ.
Ông Hà có câu trả lời của thằng con thì lập tức vui vẻ, ông cười nói:
- Từ từ đã, cha vẫn chưa hỏi ý thằng bé, đợi nó đồng ý rồi sẽ đón nó về đây ở.
Thì ra người ta vẫn chưa đồng ý, cha làm như vậy có phải quá tự tin rồi không? Hai vợ chồng cùng nghĩ.
Chiều hôm đó, ông Hà hẹn ông Lâm ra công viên đánh cờ, đánh được vài ván, ông Hà lại nhân cơ hội thương lượng với ông Lâm về việc nhận con nuôi. Ông Lâm nghe bạn mình muốn nhận con riêng của con mình cho con trai của ông làm con nuôi thì có hơi giật mình, sau đó suy nghĩ cặn kẽ lại thì thấy cũng khá tốt, mang thằng bé kia về thì có lỗi với cái Hồng, nhưng để bơ vơ bên ngoài thì ông ta lại không nỡ, bây giờ bạn tốt đề nghị như vậy thật sự rất hợp ý ông.1
- Chuyện này tôi cảm thấy cũng được, tôi sẽ về nói lại với thằng Mạnh. - Ông Lâm nói.
Ông Hà gật đầu, sau đó hai người không nhắc gì về chuyện này nữa.
__
Bên này, lúc Công Nam đang làm bài tập trong phòng thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào. Cậu đi ra xem thử thì thấy là dì ba về nước, lần này dì về chỉ có một mình, Công Nam đoán chắc là về vì chuyện bệnh tình của bà ngoại.
Dì ba thấy cậu đi ra thì kêu cậu lại, cười nói:
- Nam lớn nhanh quá, cao hơn cả dì rồi.
Cậu lễ phép chào một tiếng:
- Dì ba mới về.
Dì ba gật đầu, sau đó lấy một gói quà ra đưa cho cậu:
- Bộ game điều khiển mới ra mắt đấy, thích không?
Công Nam ngại ngùng nói cám ơn xong ôm quà mang về phòng, sau đó đi ra phụ dì ba mang hành lý vào phòng bà ngoại, nhà chỉ có hai phòng ngủ, cậu nghĩ tối nay dì ba sẽ ngủ với bà ngoại.
Làm xong mọi thứ, thấy hai mẹ con muốn nói chuyện riêng, cậu xin phép vào phòng ôn tập, bà Hoa ngăn cậu lại, nói đừng suốt ngày ở trong phòng, ra ngoài chơi một lát đi rồi về học tiếp.
Công Nam cảm thấy cũng được, đi xung quanh một vòng thử xem có công việc nào phù hợp với cậu không. Đợi cậu đi khỏi nhà, dì ba mới nói với bà Hoa:
- Thằng Nam nhìn khác lúc trước quá, ngoan hơn rất nhiều.
Bà Hoa gật đầu, nói:
- Dạo này nó ngoan lắm, còn chăm học nữa, sáng phụ mẹ bán cá xong về nhà làm hết công việc nhà rồi chui vào phòng lật mấy cuốn sách rồi ghi chép gì đó.
Dì ba nghe xong thở dài:
- Lúc trước nó quậy, hay tụ tập chơi bời với mấy đứa du côn còn lo nó hư rồi bỏ đi bụi, giờ con cũng yên tâm rồi.
Bà Hoa liếc nhìn lên bàn thờ, nhìn ảnh thờ buồn bã nói:
- Hồi đó mẹ sợ nó giống mẹ nó làm chuyện sai trái cho nên luôn mắng chửi nó, nhưng càng lớn nó càng ngỗ nghịch, mẹ cũng sắp hết hi vọng muốn mặc kệ nó, không ngờ bây giờ nó lại nên người, mẹ cũng yên tâm rồi.
Bà kéo vạt áo lau nước mắt, nói tiếp:
- Khi con Hiền đẻ nó bị rong kinh chết, lúc đó mẹ cũng giận lây thằng Nam nhưng phải nói phần nhiều là nhẹ nhõm.1
Dì ba tiếp lời:
- Thật ra chị hai không phải sai hết, do chị ấy bị người ta bỏ đi lấy vợ giàu nên chị ấy sinh ra hận, lúc chị ấy mang thai cũng không biết ông kia có vợ mà.
Nhắc tới bà Hoa lại thấy tức giận.
- Lúc đầu nó không biết nhưng sau này nó biết rồi còn tới nhà người ta đòi tiền, nó là nó định bỏ thằng Nam rồi đấy, siêu âm thấy là con trai nên nó mới giữ, mẹ mà không trông chừng nó cả ngày là nó lại đi tới nhà người ta quậy rồi. Còn thằng kia nữa, chắc tự con Hiền có bầu được, dám làm không dám chịu, tháng trước mẹ tới nhà nó kêu nó nuôi con thì con gái của nó đã làm trời làm đất mắng mỏ mẹ, đuổi mẹ ra khỏi nhà, vậy mà nó ngồi im không nói gì hết, đúng là thằng sở khanh.
Dì ba thấy bà tức đến thở hồng hộc thì vội vàng vuốt lưng cho bà, sau đó nói sang chuyện khác
Mà Công Nam, lúc này cậu đang ngồi trên xe đạp ở trên đường cái, vẻ mặt trầm ngâm không cảm xúc, nhưng trong lòng lại nghẹn đến phát đau.
[Tích! Thời gian nghe lén đã kết thúc. Khấu trừ 10 điểm học tập.]
Công Nam tiếp tục đạp xe về phía trước, trong lòng càng thêm kiên định đi theo con đường học tập, chỉ có học tập tương lai của cậu mới thay đổi, chỉ có học tập mới cho cậu có chỗ đứng trong xã hội, nếu không cậu cũng sẽ giống như kiếp trước, trở thành đứa con riêng bị mọi người chửi rủa.