Xuân Khánh tức tối định lao lên ăn thua đủ thì Công Nam cản lại, nói:
- Mặc kệ anh ta, loại người này chỉ biết nói móc vài câu, cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta, bỏ qua đi.
- Hừ! Đúng là tiểu nhân, tôi trù anh ta không được chọn!
Công Nam cười lắc đầu, so với họ, Hoàng Tuấn càng có cơ hội được chọn, tuy chỉ đạt huy chương bạc với số điểm thấp nhất, nhưng cậu ta vẫn có cơ sở để hội đồng lựa chọn, tuyển thủ từng đoạt giải IMO.
Một giờ chiều, nhóm học sinh tụ họp lại trong phòng ôn luyện, phần lớn đều đang thấp thỏm chờ đợi kết quả của mình.
Hoàng Tuấn vẫn được một vài học sinh lớp mười một bợ đỡ, cậu ta kiêu ngạo bắt chéo chân làm như ông lớn, nhìn mấy đứa học sinh khác nói:
- Thi IMO quan trọng là kinh nghiệm và tri thức tích lũy, chứ không phải mấy đứa trẻ con chưa đủ lông đủ cánh mới tham gia một hai cuộc thi nhỏ lẻ là đặt chân lên đấu trường quốc tế được, nếu thi không được điểm nào lại bị bạn bè nước khác cười cho.1
Công Nam và Xuân Khánh ngồi ở cách đó không xa, hơn nữa Hoàng Tuấn còn cố tình nói lớn, hai người có muốn không nghe cũng khó, Xuân Khánh tức giận muốn cãi nhau nhưng lại bị Công Nam ngăn lại, Xuân Khánh thấy cậu như vậy lập tức mắng:
- Cậu bị làm sao vậy? Năm lần bảy lượt bị ông kia nói móc nói xấu vậy cũng bỏ qua, sự hung hăng khi đối chất với tôi lúc trước đâu rồi? Sao lại biến thành tên chết nhát như vậy? Thật tức chết mà!
Công Nam nghe xong cũng giận, chỉ mỉm cười nói:
- Không phải vội, tôi chưa bao giờ để mình chịu thiệt bao giờ, yên tâm.
Xuân Khánh nghe vậy chỉ còn hơi tức giận, nhưng cũng không nói gì nữa, đúng vậy, Công Nam chưa bao giờ để mình chịu thiệt, cậu ta chỉ cần chờ xem kịch hay là được.
Không bao lâu sau, Jason đi vào, trên tay là một cái sơ mi kẹp tờ giấy ở trên, vừa đi vào, anh ấy lập tức vào vấn đề:
- Không để mọi người chờ lâu nữa, tôi sẽ công bố ngay kết quả, đáng tiếc lần này không ai làm được hết hai mươi câu, nhưng người làm đúng mười mấy câu thì rất nhiều và không có ai tạch hết cả bài thi, đây là một dấu hiệu khả quan, trong thời gian ngắn như thế, có thể làm đúng từ mười câu trở lên đã là rất tốt.
Dừng một chút, Jason quan sát sắc mặt của các học sinh ở đây, có lo lắng, có kiêu ngạo, có hời hợt, có bình tĩnh, sau cùng ánh mắt của anh ấy lại dừng ở chỗ của Công Nam, mỉm cười nói tiếp:
- Tuy lần này không ai làm hết hai mươi câu, nhưng làm hết mười chín câu thì có một bạn, hơn nữa còn đúng cả mười chín câu. Người đầu tiên có mặt trong đội tuyển chính là... Bạn Lê Công Nam!
Có vài học sinh nghe xong lập tức quay lại nhìn Công Nam, trong mắt không che được sự kinh ngạc, không ngờ cậu bé này thật sự lại có tài như vậy, vượt qua cả họ, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn mặt.
Hoàng Tuấn cũng kinh ngạc không kém, cậu ta không thể tin vào kết quả mình vừa nghe, nhưng lúc này cậu ta muốn không tin cũng phải tin, kết quả do hội đồng quyết định, cậu ta không có quyền tùy tiện chất vấn, tuy vậy trong lòng vẫn cảm thấy uất nghẹn không thôi, cậu ta mặc kệ Công Nam có được tuyển hay không, nhưng không thể đè trên đầu cậu ta, nếu là như vậy, chẳng phải những lời nói mà cậu ta nói về Công Nam sẽ trở thành lời xấu vì ghen tị sao? Sau này cậu ta còn có tiếng nói gì trong nhóm học sinh nữa?
Jason không đợi mọi người bình tĩnh lại, tiếp tục đọc danh sách:
- Nguyễn Huy Hùng làm đúng được 17/18, Quỳnh Chi Hương 15/18, Trần Văn Kiên 15/17, Ung Thị Tươi 14/16 và người cuối cùng là Lâm Minh Tú 13/15.1
Gọi tên xong sáu người, những học sinh còn lại vốn nên buồn hay thất vọng đại loại như thế, nhưng không, bây giờ ánh mắt của họ đều tập trung trên người... Hoàng Tuấn.
Cậu ta luôn khoe khoang trình độ của mình, lúc nào cũng lên mặt dạy đời người khác, bây giờ lại không được chọn.
- Không thể nào, sao lại không có tên của em!
Hoàng Tuấn đập bàn đứng dậy, Jason thấy một học sinh dám hét vào mặt mình như thế, vẻ mặt tươi cười ôn hòa thường ngày cũng không giữ được nữa, nhíu mày nói:
- Bài thi của các bạn được chấm bởi các chuyên gia toán học trong viện toán học quốc gia, sẽ chấm điểm trên tinh thần công bằng trung thức, vì vậy sau khi tôi đọc tên người được chọn, ai có thắc mắc gì đến phòng họp, tôi sẽ giải đáp cho các bạn hiểu, bây giờ giải tán đi, những bạn không được chọn sẽ lên xe về trường vào bốn giờ chiều, sáu bạn được chọn thì ở lại, ngày mai bên hội đồng cần tập hợp các bạn để dặn dò một số thứ quan trọng. Vậy đi, ai có thắc mắc thì theo tôi.
Jason vừa nói xong thì lập tức đi ra khỏi phòng, Hoàng Tuấn đứng chết trân tại chỗ tầm hai ba phút, sau đó quay đầu lại trợn mắt hung ác nhìn Công Nam một cái rồi cất bước đi theo, lần này chỉ có một mình cậu ta muốn đi gặp Jason, mấy học sinh không được chọn khác quyết định không đi theo để tránh vạ lây.
Trong phòng họp chung.
Jason đưa bài thi cho Hoàng Tuấn xem, kết quả cho thấy, cậu ta làm được 13/15.
- Em thi được 13/15 bằng với Lâm Minh Tú, tại sao cậu ta được chọn còn em thì không?
Jason lại rút một tờ bài thi ra, nói:
- Hai em bằng điểm không sai, nhưng em xem câu 13 của cậu ấy đi, cậu ấy viết rõ các bước làm bài, còn bài 13 của em lại bỏ đi phần chứng minh quan trọng, đúng là em có thể nhẩm bước đó để làm nhanh hơn, nhưng thật chất câu đó mới là câu ăn điểm, hơn nữa cũng đã chứng minh Minh Tú làm bài nhanh hơn em rồi...
Hoàng Tuấn không thể nghe thêm được gì nữa, không biết bằng cách nào, cậu ta thẫn thờ bước ra khỏi phòng hợp chung, cậu ta siết chặt bài thi trong tay, trên mặt không giấu nỗi sự không cam tâm, nhưng dù vậy thì đã sao, không ai chịu nghe cậu ta hết.
Phờ phạc đi trên hành lang khách sạn, khi gần tới phòng mình, cậu ta chợt nghe có tiếng nói chuyện của hai người nữ.
- Hừ, được chọn thì giỏi lắm sao? Còn bắt cậu đi xuống quầy mua nước cho nữa.
- Không sao đâu, mình đi mua nhanh lắm, Minh Tú đang đợi mình, mua xong mình sẽ chạy về phòng thu dọn đồ ngay, không để mọi người chờ đâu.
- Cậu nói gì vậy chứ, ý mình đâu phải vậy, mình chỉ bất bình vì thằng Tú cứ sai biểu cậu như con hầu thôi.
- Không phải như vậy đâu, giờ Tú đã được chọn thi IMO rồi, hơn nữa sức khỏe của cậu ấy không tốt cậu biết mà, mấy việc nhỏ nhặt này cứ để mình làm là được.
- Cậu đó, cứ như vậy hoài nó không coi cậu ra gì...
...
Hoàng Tuấn nhìn theo bóng lưng đi xa dần của hai cô gái, trong mắt chợt lóe lên sự độc ác.
Muốn cướp đồ của tôi, xuống địa ngục đi!