Việc ấy đã được quyết định, hơn mười một giờ khuya tôi và chú hai lên đường. Chú cầm theo người một cái xẻng xếp vô cùng sắc bén, có thể gấp gọn lại nên rất thuận tiện. Bên hồng chú có một cái túi dài không biết đựng gì bên trong mà căng phồng lên.
Những năm vừa rồi chú đã trải qua những việc gì ở bên ngoài? Và bây giờ đây chú muốn làm gì?
Tôi nhìn chú hỏi. “Sư phụ ngươi là ai?”
Chú vừa bước dọc theo con đường núi vừa trả lời. “Nói ra ngươi cũng không biết, dù sao ông ấy cũng là một cao nhân.”
“Những năm qua ngươi làm gì? Người trong thôn đều nói ngươi đã chết đâu đó rồi.”
“Không nhờ sư phụ thì ta có lẽ đã chết rồi thật. Chuyện cũ nghĩ lại còn kinh hãi, thôi ngươi đừng hỏi nữa.”
Chú hai đi trước, bóng lưng cao lớn đầy kiên định. Tôi không muốn nghĩ chú là người xấu dù chính chú đã dẫn đến cái chết của Đào Hoa. Tôi tin, chú làm tất cả những việc này là vì tôi, vì để báo thù cho gia đình.
Rốt cuộc kẻ thù của nhà tôi là ai? Chúng có bao nhiêu người?
Tôi rất muốn biết câu trả lời nhưng chú hai không chịu nói. Chú cứ luôn thần bí như vậy. Có lẽ chú không nói gì thực lực hiện giờ của tôi quá yếu, tôi phải nhanh chóng mạnh lên.
“Làm sao để ta mạnh lên được?” Tôi hỏi chú.
Chú hai sửng sốt, quay nhìn tôi rồi trầm ngâm. “Trước tiên ngươi phải có ý chí mạnh mẽ, để chứng minh cái chết của Đào Hoa là không uống phí. Ngươi xem cho kỹ cuốn Vô Tự Đạo Thư kia, nó là một bản thần thư. Xem xong rồi, ngươi có thể hiểu rõ thứ ở trong ấy thì chắc chắn ngươi sẽ mạnh hơn ta.”
“Thật vậy sao?”
Tôi có cảm giác chú hai đã rất mạnh. Đến lúc xem xong cuộc sách kia tôi còn mạnh hơn chú ư? Quyển sách ấy thần kỳ vậy sao?
Vì cái chết của Đào Hoa nên mấy ngày rồi tôi không có tâm tư dở sách ra xem, nhưng thời điểm này tôi đã quyết định mình phải dành thời gian để tìm hiểu nó cho kỹ mới được.
Rất nhanh sau đó chúng tôi đã tới bãi tha ma.
“Nơi này liệu có xuất hiện chợ quỷ nữa không?”
“Không đâu. Cái chợ quỷ lúc trước bị ta đánh tan rồi. Có điều âm khí nơi này vẫn rất nặng. Ngươi cẩn thận một chút. Lát nữa nếu ngươi nghe thấy có người gọi tên mình thì đừng có trả lời, tuyệt đối không quay đầu nhớ chưa?”
Tôi gật đầu. Tuy không khí nơi này âm trầm nhưng tôi cũng không quá lo lắng vì đã có chú hai ở cùng. Hai chúng tôi bước vào bãi tha ma, nhanh chóng tìm đến ngôi mộ thứ bảy. Hai bên mộ phần vẫn đặt hai cái đèn lồng đỏ bằng giấy. Không biết ai đã đặt chúng ở đây và đặt từ bao giờ?
Tôi chắc chắn đây chính là phần mộ của Gia Luật A Đóa. Chú hai không nói nhiều, nhanh chóng lấy xẻng ra đào. Chú hẳn phải là một tay trộm mộ cừ khôi, vì chú làm việc rất gọn gàng, nhanh chóng. Tôi còn nghi ngờ quãng thời gian trước đây chú cũng thường xuyên làm công việc này cũng nên.
Không lâu sau chú đã đào xong. Cái mộ này có lẽ đã có từ rất lâu nên khá nhỏ và dễ đào. Sau khi đào hết lớp đất đi thì chúng tôi nhìn thấy một cỗ quan tài màu đen nhìn rất đơn sơ. Điều đặc biệt là nó không hề bị mục nát.
Tôi nhớ lại hình dáng của Gia Luật A Đóa, nàng hẳn phải là một người đến từ thời cổ đại, tức là đã chết rất lâu rồi, thế mà cái quan tài này lại vẫn còn nguyên vẹn mới lạ.
Sau khi nắp quan tài được mở ra, bên trong hoàn toàn không có thứ gì. Không hề có thi thể hay hài cốt của Gia Luật A Đóa.
“Thế quái nào mà lại không có gì cả?”
Chú hai cau mày nhìn một hồi lâu rồi đột nhiên nói. “Không đúng. Có lẽ đây không phải là quan tài của Gia Luật A Đóa mà đây chỉ là một bộ trấn hồn quan mà thôi, quan tài của nàng ta có lẽ còn ở phía dưới nữa.”
Nói xong, chú hai nắm lấy đầu cỗ quan tài, dùng sức nâng nó lên rồi ném ra ngoài. Quả nhiên phía dưới nó còn một bộ quan tài khác. Nhưng bộ quan này này cũng là một bộ trấn hồn quan rỗng tuếch. Chú hai nói thứ này là một vật để trấn, đặc biệt dùng để trấn áp hồn phách trong quan tài chính cho nên quan tài chính nhất định phải ở phía dưới.
Chú hai liên tục lấy ra ba bộ quan tài trấn hồn, tới độ sâu chừng một trượng dưới dất thì rốt cuộc cũng xuất hiện một cỗ quan tài màu đỏ chót. Đây mới chính là quan tài của Gia Luật A Đóa.
Chú hai bảo. “Oán khí của nàng ta nặng như vậy sao? Cần những ba bộ quan tài khác để trấn hồn.”
Cái quan tài đỏ chót mà chúng tôi vừa nhìn thấy không chỉ có màu sắc tươi đẹp mà trên quan tài còn phủ đầy dây mực ống và dán đầy phù chú màu vàng. Tình cảnh đúng là thật dễ dọa người.
“Xem ra cái người Gia Luật A Đóa này chết rất thê thảm. Để phòng ngừa oán khí lan ra, phát sinh thi biến hại người nên người ta mới để nàng trong một cái quan tài đỏ chót, trên quan tài còn bố trí đều dây ống và bùa chú, lại còn đè liên tiếp ba cái trấn hồn quan nữa chứ.”
Tôi nghe chú nói mà không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Liệu sau khi thả nàng ra rồi thì nàng có đi hại người hay không?”
“Việc này có nói.” Chú hai đáp. “Đây là việc của ngươi. Ngươi nói xem, nếu muốn thả thì ta sẽ ngay lập tức mở nắp quan tài, còn nếu không ta sẽ đem ngôi mộ này khôi phục nguyên dạng.”
Tôi suy nghĩ. Đêm hôm ở chợ quỷ tôi thấy rõ ràng Gia Luật A Đóa không hề có dáng vẻ của một oan hồn chứa đầy oán khí, nàng thậm chí còn khá dễ gần. Sau một lúc tôi quyết định.
“Thả.”
Chú hai cũng không do dự, nhanh chóng mở nắp chiếc quan tài đỏ chót kia ra. Nắp quan tài vừa mở, một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, giống như đột nhiên bị úp mặt vào một vạc nước hoa rất lớn khiến hai chúng tôi chút nữa thì ngất đi.
Mùi thơm đến từ bên trong cỗ quan tài bị bịt kín, sau khi mở nắp, phải mất một lúc để gió khuếch tán thì mùi hương này mới nhạt đi một chút. Hai chúng tôi vừa nhìn vào trong cỗ quan tài thì lập tức trợn mắt lên. Bên trong có một bộ nữ thi. Nàng nằm đó, hai tay vén lên để trước ngực, hai mắt nhắm nghiền. Trên người nàng mặc một chiếc váy dài màu nâu, bên trên có một cái cân vạt áo ngắn, trên đầu đeo một thứ tráng sức kỳ quái, còn có cả một cái trâm dài bằng ngọc ghim vào mái tóc để lộ toàn bộ khuôn mặt.
“Gia Luật A Đóa!” Tôi không nhịn được thốt lên. Hình dáng của nữ thi này và nữ nhân Gia Luật A Đóa mà tôi gặp ở chợ quỷ hôm trước giống nhau như đúc.
“Ngươi chắc chắn đây là nàng ta chứ?” Chú hai nhìn tôi hỏi.
“Vâng, chắc chắn.” Tôi khẳng định. Đêm hôm đó thứ tôi thấy là quỷ hồn, còn bây giờ là một cái thi thể sờ sờ trước mặt. Nhưng sao trong này lại phát ra mùi thơm mãnh liệt như vậy nhỉ? Thi thể nàng cũng được bảo tồn hoàn hảo không tổn hại gì, mọi thứ sống động như thật. Người nào không biết còn tưởng nàng chỉ đang ngủ thiếp đi mà thôi, không hề giống một xác chết.
Chú hai nheo mắt đánh giá một lúc rồi lẩm bẩm trong miệng. “Xem trang phục người này thì hẳn nàng là người của triều nhà Thương. Nàng chết đã nhiều ăm như vậy mà vẫn giữ được thân thể hoàn hảo. Thật không bình thường! Trên quan tài của nàng ta có ba bộ trấn hồn quan, theo lý mà nói thì nữ nhân này phải có oán khí rất nặng mới đúng. Hiện giờ ta xem ra trên người nàng không hề tỏa ra một chút oán khí nào, thậm chí còn có mùi của hương khí. Mùi thơm này...”
“Giống như mùi táo.” Tôi hít hà một cái rồi phỏng đoán. Đang giữa đêm hôm, lại giáp mặt với một thi thể nữ nhân mà tôi lại không cảm thấy sợ chút nào. Có lẽ vì trước đó tôi đã gặp nàng rồi chăng?
“Có chút giống với mùi thơm của quế.” Chú hai cũng hít một hơi rồi nói. “Nữ thi ngàn năm chết rồi mà không phân hủy, còn phát ra mùi thơm...”, chú hai chau mày thì thầm, rồi đột nhiên hai mắt chú mở lớn, miệng hô to.
“Không ổn, chẳng lẽ là Thực Tâm Hương hồn?”
Tôi chưa kịp hỏi Thực Tâm Hương hồn là cái gì thì chú hai vụt đứng dậy.
“Mau khép quan tài lại, không thể để nàng ta thoát ra được.”