“Quả nhiên là do lão tổ Đạo gia tự tay biên soạn, chư tà không thể tiếp cận, chỉ có người được chọn mới sờ vào được.”
Gia Luật A Đóa đưa mắt nhìn sang tôi nói. “Sao ngươi lại có quyển sách này? Nó đã ẩn tàng cả ngàn năm nay không xuất hiện để đợi người được lựa chọn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ ngươi chính là người được chọn đó?”
Một lát sau, Gia Luật A Đóa đột nhiên cười lên ha hả. Tiếng cười nàng vang dội, quanh quẩn trong căn phòng khiến người ta sợ nổi cả da gà. Sau đó nàng vừa cười vừa tiến lại gần tôi, chậm rãi nói từng chữ. “Thì ra ngươi chính là thiên tuyển nhân cả ngàn năm mới xuất hiện. Nói vậy, trong thân thể ngươi chẳng những mang theo cương khí trời sinh mà còn có cả sát khí, sát khí trời sinh nữa. Thật là trời cũng giúp ta. Ta vốn muốn để hài nhi ở bên cạnh ngươi để nó từ từ hấp thu cương khí để trưởng thành. Ngươi đã là người được chọn, vậy thì hài nhi của ta cũng không phải chờ đợi lâu. Chỉ cần nó hút cương khí và cả sát khí trong cơ thể ngươi là có thể nhanh chóng thành hình, phá xác mà ra, rồi ta sẽ dẫn nó đi được rồi.”
“Ha ha..., trời giúp ta, trời cũng giúp ta. Ông trời không để mẹ con ta phải cách xa nhau đây mà.”
Nhìn thấy nàng ta mừng rỡ như điên, tôi cảm thấy bối rối. Lúc trước ở khu chợ quỷ, nàng đưa cho tôi cái hồ lô ngọc như một thứ để tạ ơn và muốn tôi giải phóng nàng khỏi phần mộ của mình. Bây giờ xem ra thứ đó không phải chỉ để tạ ơn tôi mà là nàng cố tình sắp xếp để con nàng hấp thu cương khí trong người tôi mà trưởng thành. Chờ khi nó lớn nàng sẽ đến mang nó đi.
Chả trách sau khi mang cái hồ lô đó theo bên người mấy hôm tôi đã thấy thai nhi trong ấy có biến đổi. Thì ra là nó đang hấp thu cương khí trong tôi.
Nhưng cương khí là cái gì? Tôi hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng có một điều tôi đã khẳng định được từ chuyện Gia Luật A Đóa phát hiện ra quyển sách kia, là tôi chính là thiên tuyển nhân. Trong có thể tôi không chỉ có cương khí trời sinh, còn có cả sát khí.
Nàng ta với tay cầm lấy cái hồ lô ngọc, sắc mặt trở nên dữ tợn. Một giây sau nàng đưa tay nắm chặt cổ tôi rồi cắn răng nghiến lợi nói.
“Bây giờ ta sẽ đọc chú ngữ, sai khiến hài nhi của ta hút sạch cương khí và sát khí trong cơ thể ngươi. Đến lúc đó ngươi sẽ biến thành một bộ xương khô.”
Tôi cả kinh. Việc này có khác gì nàng ta muốn lấy tính mạng của tôi, mà tôi sợ là chết kiểu ấy thì sẽ không dễ chịu chút nào. Da đầu tôi tê dại. Tôi không thể để cho nàng ta toại nguyện được.
Tôi phải làm gì bây giờ?
Chắc chắn là tôi không thể đánh lại nàng ta rồi. Ngay cả chú hai tôi cũng còn không làm được việc ấy. Chú hai nói nàng ta sớm đã bị người ta luyện hóa thành Thực Tâm Hương hồn. Tuy tôi không biết cái Thực Tâm Hương hồn này là cái gì nhưng cũng đoán được là nó rất lợi hại. Lúc này tôi đang bị một nguồn sức mạnh quỷ dị khống chế không thể nhúc nhích được. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta sai khiến con mình hút sạch cương khí và sát khí trong người tôi ư?
Gia Luật A Đóa chẳng để ý đến biểu hiện của tôi, hiện giờ nàng đã dùng sức mạnh hơn, mồm nàng bắt đầu lẩm nhẩm đọc chú ngữ.
“Chú hai... chú hai...”
Tôi cố gắng gào lên ở trong lòng, hy vọng chú hai kịp xuất hiện để cứu lấy mình nhưng không được. Tôi cảm thấy ý thức của mình đang mơ hồ dần. Chắc là tôi sắp chết. Trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ. Quyển sách kia có nói tới sát khí.
Sát Khí Quyết điều thứ nhất: Tư tưởng rõ ràng, vận khí tức, lên sát niệm dung hợp cùng hơi thở để hình thành sát khí, sau đó hô lên một tiếng là có thể khiến yêu tà chi vật run sợ mà chạy. Tuy tôi mới đọc qua quyển sách một lần nhưng nội dung trong đó tôi vẫn còn nhớ rõ. Thế là tôi ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu vận khí. Những thứ này tôi đều làm dựa theo bản năng mà không biết phương pháp ấy đúng hay là sai.
Tôi cố gắng tạo ra sát niệm. Đúng. Tôi muốn giết Gia Luật A Đóa vì lúc này nàng ta cũng đang muốn lấy mạng của tôi đây. Sát niệm hiện ra, tôi mơ hồ cảm giác được có một cỗ lực lượng chậm rãi xuất hiện. Đó là một cảm giác thật kỳ diệu mà tôi không thể miêu tả bằng lời được.
Ý nghĩ muốn giết Gia Luật A Đóa hiện ra ngày một rõ ràng. Sát khí sinh ra cũng ngày một nồng đậm hơn. Sau cùng tôi dùng hết sức hét lên một tiếng : Phá!
Thật kỳ lạ là lúc trước tôi không thể cử động hay nói năng gì được, giờ phút này sau khi ngưng đọng sát khí, lực lượng giam cầm tôi nhanh chóng bị phá vỡ, tôi nghe rõ tiếng mình vang lên.
Chỉ là một chữ mà khiến tôi đinh tai nhức óc.
Tôi nghe phịch một tiếng, Gia Luật A Đóa đang bóp cổ tôi bị chấn bay ngược ra ngoài, đập vào vách tường ngã lăn trên mặt đất.
Tôi thở mạnh một hơi, sức mạnh chế ngự tôi biến mất, thân thể tôi có thể cử động trở lại. Tôi đã có thể nói chuyện như bình thường.