• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nàng... miệng nàng đang động đậy kìa...”

Tôi run run giơ tay chỉ về phía thi thể. Ngay sau đó có một tiếng “bịch” vang lên, miệng nàng thoáng mở, một thứ gì đó sáng loáng từ trong đó phát ra. Tôi và chú hai giật mình, nhưng sau khi tập trung nhìn kỹ thì chú hai bảo.

“Trong miệng nàng hình như có cái gì đó.” Chú lại gần xem xét. “Là dạ minh châu.”

Tôi cũng lại gần, từ trong miệng nàng quả nhiên có một hạt châu đang phát ra ánh sáng. Nó bị đặt trên đầu lưỡi, kẹt tại chỗ yết hầu nên chỉ lộ ra một nửa, ánh sáng phát ra đúng là tới từ cái hạt châu này.

“Ép lưỡi châu?” Chú hai không giấu được sự hưng phấn. “Thời xưa người ta còn mê tín, tin rằng sau khi chết đi mà thả một ít đồ chặn tại đầu lưỡi thì sẽ tránh được việc người chết xuống dưới âm phủ kể tội linh tinh không tốt cho người còn trên dương thế. Mặt khác việc này cũng giúp ngăn chặn hồn phách người chết thoát ra ngoài nên được gọi là ép hồn kim. Bình thường người nghèo không có điều kiện thì chỉ thả một chút gạo hoặc một khối gỗ nhỏ. Những nhà quý tộc thì để châu báu ngọc bài hoặc dạ minh châu. Từ Hi thái hậu sau khi chết, trọng miệng cũng được thả một hạt dạ minh châu đấy. Xem ra thân phận nữ nhân này không đơn giản chút nào. Trong miệng nàng có một viên dạ minh châu, còn là một viên châu rất tốt. Chỉ có quý tộc lắm tiền mới sắm được nó. Nhưng sao quần áo và cỗ quan tài thì lại đơn sơ vậy nhỉ!”

“Viên dạ minh châu này quý lắm sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Nói thừa. Nếu có thể lấy viên dạ minh châu này ra, đem bán ít nhất cũng được chừng này.” Chú hai mở năm đầu ngón tay ra hiệu. Tôi không rõ ý chú là năm vạn hay là năm mươi vạn tiền, có khi còn nhiều hơn.

“Đáng tiếc, viên dạ minh châu này chúng ta không thể động vào. Nó dùng để áp chế hồn phách nàng ta. Thảo nào mà hồn nàng ấy không thoát ra được, chỉ có thể ở chợ quỷ nhờ ngươi giúp đỡ.”

“Đáng tiếc.” Chú hai ra vẻ tiếc nuối vô cùng, sau đó chú làm ra bộ dáng kiên quyết muốn đóng nắp quan tài lại. Đúng lúc ấy, mùi thơm khi trước lại nồng đậm trở lại. Lần này tôi mơ hồ ngửi thấy mùi gì như là mùi quýt, chua chua ngọt ngào. Tôi không nhịn được hít sâu một hơi. Chú hai ở bên cạnh cũng không kìm nén được. Chú hai nhắm mắt, thân thể dần tiến lại gần cỗ quan tài. Chỉ một thoáng sau tôi có cảm giác như chú sắp sửa đặt môi mình lên môi của nữ thi kia.

Tôi hoảng sợ. Chú hai không định hôn cái thi thể này đấy chứ? Dù sao nàng cũng là người đã chết rồi. Tôi hô to một tiếng.

“Chú hai, ngươi định làm gì?”

Chú hai bừng tỉnh.

“Mẹ nó, thiếu chút nữa là tâm trí bị mê muội rồi.” Chú lắc mạnh đầu, sau đó đột nhiên duỗi tay bóp chặt cằm nữ thi. Nữ thi bị ép mở miệng, chú dùng hai ngón tay khác luồn vào trong miệng lấy viên dạ minh châu ra.

“Ngươi định làm gì? Không phải ngươi vừa nói không thể lấy nó ra sao?”

“Hừ! Đồ tốt như vậy không lấy thì thật là lãng phí. Đây là bảo vật ngàn năm đó. Ngàn năm cũng khó mà gặp được.”

“Thế nhưng...”

“Thế nhưng cái gì. Cùng lắm thì sau khi lấy dạ minh châu hồn phách nữ nhân này sẽ được thả ra. Sau đó ta tiêu diệt nó là được. Nhất định sẽ không để nàng ta ra ngoài hại người.”

Tôi biết chú hai đã nổi lên tham niệm. Bản chất con người là thế. Nếu đổi lại là một người khác, tôi đoán chừng họ cũng khó mà bỏ qua được. Nhưng chú hai dùng hết sức mà vẫn không móc được viên dạ minh châu trong miệng nữ nhân này ra. Chú hai buồn bực, đưa một tay nắm lấy bờ vai nàng, một tay mạnh mẽ giật. Thi thể nàng đột nhiên ngồi bật dậy theo động tác của chú.

Vi chú dùng sức quá mạnh khiến cái đầu nàng lắc mạnh, cây trâm cài trên đầu nơi ra, mái tóc không được bó lại xổ tung. Mái tóc dài bồng bềnh bởi âm phong thổi tới trông thật dọa người.

“Trường Sinh, mau lại đây giữ phía sau lưng để ta lấy hạt châu ra.”

Tôi thấy hành động này thật thô lỗ nhưng tình thế cấp bách cũng không suy nghĩ được gì nhiều. Theo lời chú hai, tôi di chuyển vòng ra sau lưng thi thể Gia Luật A Đóa rồi đánh mạnh vào sau lưng nàng.

Phù một tiếng, hành động đó quả nhiên có tác dụng. miệng nàng hơi mở, chú hai nhanh chóng rút tay ra, viên dạ minh châu nằm gọn trong tay. Chú không giấu được vẻ vui mừng như điên. Nhưng đúng lúc ấy mi mắt nữ thi khẽ động, rồi hai mắt nàng bất chợt mở ra, hai tay nàng giơ lên bóp lấy cổ chú.

Chú không kịp đề phòng để đối phương bóp chặt, khuôn mặt đỏ bừng lên và không ngừng giẫy dụa nhưng vô ích.

Tôi khiếp sợ.

“Chú hai... chú hai...”

Chỉ một lúc sau, sắc mặt chú hai đã tím lại. Bàn tay nữ nhi bóp chặt nghe trèo trẹo, có cảm giác như cổ chú sắp đứt đến nơi. Tôi vội vàng lao tới đẩy cỗ thi thể ấy ra nhưng không được. Không ngờ khí lực của nàng lại lớn đến thế.

Trong lúc quẫn bách, tôi nhặt được từ bên cạnh một khối đá lớn, hung hăng đập vào đầu nàng nhưng than thể nàng cứng rắn vô cùng. Tôi dùng hết sức mà không ăn thua.

“Nhanh... ư... eo ta...” chú hai vừa giẫy dụa vừa cố nói mà không thành tiếng. Tôi chợt hiểu, nhanh chóng vòng qua bên cạnh sờ vào hông chú. Trên đó có một cái túi dài. Tôi tìm thấy cái khóa kéo mạnh. Bên trong có rất nhiều đồ vật, tôi móc đại ra một lá bùa.

“Dán... dán...”

Tôi thấy hai mắt chú hai đã đầy tơ máu, cũng hiểu ý chú muốn nói nên không nhiều lời dán bộp một cái lên trán của nàng. Nhưng việc này không mang lại tác dụng gì. Nàng vẫn bóp chặt cổ chú mà không có ý định buông tay. Tôi nhủ thầm thứ này không dùng được rồi.

Chú hai vừa giãy dựa vừa cố gắng phun ra mấy chữ. “Đọc... chú ngữ...”

Tôi bửng tỉnh, bình thường bùa chú dán xong phải đọc cả chú ngữ nữa mới có tác dụng, nhưng tôi có biết đọc cái gì đâu. Chú hai đến nói ra còn khó, căn bản cũng không thể đọc được cái gì. Lúc này chú có vẻ đã tuyệt vọng, hai mắt từ từ nhắm lại.

Tôi thở mạnh, chợt nhớ ra điều gì đó nên quay sang nàng nói. “Gia Luật A Đóa, ta là Lý Trường Sinh đây. Chúng ta đã gặp mặt nhau ở chợ quỷ, không phải ngươi bảo ta phóng thích cho ngươi sao? Bây giờ đã đã giữ lời hứa phóng thích ngươi rồi, sao ngươi còn muốn hại chú ta?”

Thế nhưng tôi vừa mới dứt lời, nàng đột nhiên buông tay rồi quay sang bốp chặt cổ tôi. Chú hai bị nghẹn thở thiếu chút nữa mất mạng, vừa được nàng buông ra là chú ngã lăn ra đất. Tôi cũng không thở nổi, hai mắt trợn trừng. Gia Luật A Đóa nhìn tôi chằm chằm, mùi thơm trên người nàng phát ra ngày càng đậm.

Tôi vốn không khỏe như chú hai, chỉ qua mười mấy giây đồng hồ là não bộ tôi đã thiếu ô xi, tôi mơ hồ sắp ngất. Chỉ có khát vọng sống là thứ duy nhất giúp tôi không buông xuôi.

Tôi không thể chết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK