Quyển sách này mang cho tôi cảm giác rất cường đại, lại cực kỳ thần bí. Đây là đại thiên sư Trương Đạo Lăng trước khi phi thăng dùng hết đạo lực một đời biên soạn ra, trong sách không nói tới các vấn đề như trừ tà hay phù chú, đạo thuật mà chỉ giúp người đọc tu luyện sát khí.
Sát khí này cho tôi cảm giác cực kỳ tà ác.
Trương Đạo Lăng là tổ sư Đạo gia, là con người toàn thân chính nghĩa sao lại viết ra quyển sách thế này? Lấy tà ép tà, lấy bạo chế bạo chăng?
Hơn nữa nhiều năm về sau nó mới được hiện thế rồi rơi vào tay một thiên tuyển nhân là tôi. Sao tôi lại là người được ông trời lựa chọn? Bản thân tôi thấy mình chẳng có gì đặc biệt. Hơn nữa nếu nó được biên soạn bởi tổ sư Đạo gia thì sau nó không được lưu truyền cho hậu nhân của họ mà lại rơi vào trong chú hai tôi, sau đó là đến lượt tôi. Việc này có ẩn khuất sâu xa gì sao?
Đúng lúc tôi đang nghĩ phải tiếp tục nghiên cứu quyển sách này thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm khiến tôi hốt hoảng. Mùi thơm này rất quen thuộc bởi vì nó chính là mùi thơm từ trên người Gia Luật A Đóa toát ra.
Nàng tới đây rồi? Tôi cả kinh, quay đầu nhìn khắp xung quanh nhưng phát hiện ra thân thể mình không thể cử động được. Tinh thần tôi chấn động mạnh. Ngay sau đó cửa mở ra, một người xuất hiện trước mắt tôi.
Gia Luật A Đóa!
Tôi suýt nữa thì kêu lên sợ hãi nhưng rồi lại phát hiện ra là mình không thể phát ra được âm thanh nào. Tôi không thể động đậy, lại không thể lên tiếng nên chỉ đành trơ mắt nhìn Gia Luật A Đóa bước vào trong nhà, đi tới trước mặt.
Gương mặt tôi đã quen thuộc, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng lộng lẫy vô cùng. Trên người nàng vẫn mặc quần áo từ thời cổ đại, trên đầu nàng cài một cây trâm. Nàng nhìn tôi cười cười, khoảng cách giữa hai người đã rất gần, nó khiến tôi như muốn ngừng thở.
Chú hai nói Gia Luật A Đóa dừng chận ở huyện thành nhỏ này quả không sai. Nàng ấy đang đứng ngay trước mắt tôi đây nhưng tôi như vị một lực lượng thần bì nào đó chế ngự nên không thể động đậy ay nói chuyện.
Nàng nhìn tôi cười, sau đó khẽ hé miệng nói. “Đừng sợ, ta chỉ muốn nhìn con ta một lần thôi.”
Tôi ngây ngốc. Con của ngươi? Ai là con của ngươi?
Sau đó Gia Luật A Đóa vươn tay ra sờ lên người tôi. Bàn tay nàng lạnh buốt, sau khi tìm kiếm một lúc thì nàng lấy từ trên người tôi ra cái hồ lô bằng ngọc kia. Nàng đưa nó lại gần mặt mình rồi chăm chú nhìn, vẻ mặt chứa đầy yêu thương của tình mẫu tử không khác nào một người mẹ đang quan sát con mình. Một tay nàng vừa chạm nhẹ lên cái hồ lô vừa lẩm bẩm.
“Con của ta, hoàng mẫu đành phải tạm thời rời xa ngươi vì ta còn một việc quan trọng phải làm. Ta rất muốn mang ngươi theo nhưng ngươi còn nhỏ quá, lại yếu ớt. Ngươi yên tâm, ta đã giúp ngươi tìm được một túc thể, chờ sau khi ngươi hấp thụ cương khí của hắn rồi lớn lên ta sẽ lại đến đón ngươi.”
Nàng cất giọng êm ái như ru, giọng điều cũng chưa chan tình thương của một người mẹ. Tôi chợt hiểu ra, trong cái hồ lô bằng ngọc ấy có một cái thai nhi nho nhỏ, có lẽ nó chính là hài tử của Gia Luật A Đóa thật?
Chú hai tôi thì bảo trong đó là một cái dị thai, thậm là có thể là một Côn Luân Thai, làm sao lại là con của Gia Luật A Đóa được? Con nàng không ở trong bụng nàng mà xuất hiện trong cái hồ lô này làm gì?
Tôi kinh ngạc nhìn Gia Luật A Đóa, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng buông cái hồ lô ra, vẻ mặt chứa đầy lưu luyến.
“Hoàng nhi bảo trọng, hoàng mẫu phải đi rồi.”
Nàng đặt cái hồ lô lại bên cạnh tôi nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt nàng chạm vào quyển sách tôi đang xem dở kia. Vừa nhìn thấy quyển sách này, hai mắt nàng mở lớn. Nàng nhìn nó chăm chú, vẻ mặt lộ ra dị sắc. Một lúc sau nàng nói. “Vô Tự Đạo Thư? Đây chính là Vô Tự Đạo Thư ẩn thế đã ngàn năm?”
Tôi cả kinh, nàng cũng biết quyển sách này sao? Rốt cuộc nàng là ngươi hay là ma quỷ. Và là người của thời đại nào? Vì sao nàng cũng biết cuốn Vô Tự Đạo Thư này?
Một giây sau, Gia Luật A Đóa đột nhiên vươn tay muốn cầm lấy quyển sách. Nhưng không ngờ tay nàng vừa đụng phải nó thì trên quyển sách lại hiện ra một vòng ánh sáng như có hỏa diễm. Gia Luật A Đóa hét lên một tiếng rồi rút tay về.
Ánh mắt nàng nhìn quyển sách càng thêm hoảng sợ.