• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là cửa hàng giấy của Lý Toàn Đức.

Ngoài cửa vào đặt một ít vòng hoa, người giấy hàng mã, vào bên trong thì mới thấy nơi này rất đơn sơ. Mặt tiền cửa hàng cũng nhỏ, bên trong toàn là các đồ giấy dán, có cả nhà cửa biệt thự, trẻ con nam nữ, cỗ kiệu, thỏi vàng thỏi bạc...

Chúng tôi cũng nhanh chóng nhìn thấy Lý Toàn Đức. Lúc trước tôi vẫn cho rằng hắn là một cao nhân. Dù sao có thể làm ra cái việc mở Thiên môn và những việc chấn động như vậy đâu phải người thường? Nhưng nhìn thấy hắn rồi tôi lại thất vọng. Hắn nhỏ gầy, làn da ngăm đen, cái lưng còng vặn vẹo giống như bị vật nặng đè lên. Không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi nhìn vào cái đống thịt sau lưng hắn lại có cảm giác như có đồ vật gì đó bên trong.

Từ ngoài nhìn vào người này hết sức bình thường ngoài những đặc điểm nhận dạng ở trên. Lúc này hắn đang nằm sấp trên bàn, tập trung thắt một người giấy. Nghe tiếng bước chân, hắn không ngẩng đầu mà nói vọng ra. “Có người tới thì cứ tùy ý xem xét đi, các ngươi muốn gì?”

Vừa vào đến cửa, đôi mắt chú hai tôi đã đỏ lên. Rốt cuộc cũng gặp cừu nhân nhà chúng tôi đây rồi.

“Ha ha..., lão bằng hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Chú tôi lên tiếng.

Nghe giọng chú hai, Lý Toàn Đức mới ngẩng đầu lên. Hắn và chú tôi nhìn nhau, tôi cảm giác được luồng sát khí từ trên người chú tỏa ra, bầu không khí bỗng trở nên lạnh giá.

“Thế nào? Không nhận ra ta sao?” Chú hai hất cằm, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lý Toàn Đức chằm chằm.

“Đã nhiều năm trôi qua, ngươi hại Lý gia nhà ta tan cửa nát nhà, bây giờ trốn ở cái huyện nhỏ này gây chuyện mở Thiên môn, còn thi triển huyễn thuật hại người. Lý Toàn Đức, ngươi thật to gan đấy.”

Lý Toàn Đức nhìn chú tôi một lúc, ánh mắt chậm rãi chuyển sang người tôi. Lúc nhìn thấy tôi, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

“Lý Nhị phải không? Ta còn tưởng là ai. Hóa ra là ngươi, tiểu tử bên cạnh ngươi là...”

“Cháu ta, Lý Trường Sinh.”

“Cái gì? Cháu ngươi?”

“Không ngờ tới phải không. Ngươi không nghĩ Lý gia ta vẫn còn một người còn sống chứ gì.” Chú hai cười lạnh lẽo, sát khí trên thân thể càng nặng. Sắc mặt Lý Toàn Đức cũng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Hắn cười thành tiếng sau đó nói.

“Lý Nhị, e là ngươi tìm lộn chỗ rồi. Lý Toàn Đức ta bây giờ chỉ là một thợ thủ công dán giấy bình thường, dựa vào tay nghề ở đây kiếm chén cơm mà thôi. Còn những việc mở Thiên môn hay hại Lý gia các ngươi ta hoàn toàn không biết.”

“Con mẹ ngươi, mau đền tội cho ta.” Chú hai nổi giận, độtnhiên tung cước đã cho người giấy ở bên cạnh lăn ra đất. Vẻ mặt chú khiến ta cũng phải sợ hãi, không biết chú có giết chết tên Lý Toàn Đức kia ngay không. Thế nhưng Lý Toàn Đức lại không hề sợ hãi chút nào. Hắn còn nở nụ cười, vẫn tiếp tục ghimk người giấy trong tay. Người giấy đó nhanh chóng được hắn làm xong.

“Lý Nhị, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn cứ nóng giận như thế, thảo nào chẳng làm được đại sự gì. Ngươi bình tĩnh nhìn người giấy ta mới dán xong thế nào?”

Nói xong, hắn mang người giấy ấy huơ huơ trước mặt chú hai tôi. Đấy là một người giấy hết sức bình thường, là một tiểu đồng tử mặc cổ trang mày đỏ, nhưng con mắt của nó thì... Tôi nhìn thấy mà kinh hãi. Con mắt của nó không khác gì mắt người, tôi còn không biết là có phải nó đang di chuyển nữa hay không.

Chú hai toi nhìn người giấy, sau đó người chủ đột nhiên mất thăng bằng, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt thống khổ ngày càng lộ rõ. Tiếp sau nữa người chú run lên, hàm răng va vào nhau cầm cập, qua một lúc mồ hôi đã ướt cả da đầu.

“Chú hai, ngươi sao thế?” Tôi vội chạy tới túm người chú lắc lắc thì thấy cơ thể chú cứng nhắc.

“Đừng lo lắng, chẳng qua là chú ngươi vừa nhìn thấy một ít chuyện đã qua mà thôi.” Lý Toàn Đức cười vẻ đắc ý.

“Ngươi..., ngươi đã làm gì chú ta?”

“Không làm gì cả, chỉ để hắn cảm nhận nỗi sợ trong lòng hắn. Giờ thì đến ngươi, hãy đến mà xem cái này.”

Nói xong, Lý Toàn Đức lấy một người giấy khác giơ ra trước mặt tôi. Đó là hình một đứa bé gái mặc một bộ quần áo màu xanh lục, búi tóc kiểu cổ, trong cánh tay có một cái giỏ trúc, trong giỏ đặt một trái đào mừng thọ.

Mặt người giấy này trắng bệch nhưng phía trên lại thoa một lớp phần dày màu đỏ, con mắt nó không khác gì mắt người.

Trực giác mách bảo tôi không thể nhìn vào mắt nó được. Có lẽ chú hai tôi cũng vì nhìn vào mắt người giấy nên mới bị mắc lừa rơi vào huyễn cảnh. Tôi vội nhắm mắt lại.

“Xem một chút đi chứ, sao phải nhắm mắt lại? Chả lẽ ngươi sợ ư? Ta là kẻ thù của nhà các ngươi, ngay cả một con mắt cũng không dám nhìn thì còn báo thù thế nào được?” Lý Toàn Đức nói lớn.

“Tới đi, mở to mắt mà nhìn, đứa trẻ này có phải rất quen thuộc hay không? Có phải là một nữ nhân mà ngươi rất yêu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK