• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú hai đoán Gia Luật A Đóa sẽ dừng lại ở huyện thành mà không đi ngay nên chúng tôi không cần vội quá, trước tiên phải tìm chỗ nào ăn cho no bụng cái đã. Nơi này là huyện Thanh Dương, ở phía bắc tỉnh H, tổng nhân khẩu khoảng vài vạn người nhưng đất canh tác phải đến hơn một vạn mẫu. Bình thường nơi này có vẻ thưa vắng nhưng hôm nay chúng tôi mới phát hiện ra chỗ nào trong cái huyện thành nhỏ này cũng đông nghìn nghịt.

Trên đường người xe tấp nập, giao thông chật ních. Chúng tôi tìm một tiệm cơm, định vào thì bên trong đông đến không chen được, lão bản phục vụ loay hoay đến chóng cả mặt. Hai chúng tôi đi mấy tiệm cơm đều thế cả, nên đành dừng lại ở ven đường mua tạm mấy cái bánh để ăn đỡ.

Tôi hỏi chú hai. “Ngươi xem ở đây sao lại nhiều người như vậy?”

“Ta cũng thấy hơi bất thường.” Chú hai thì thầm. “Đây chỉ là một huyện nhỏ, bình thường người xe thưa thớt sao hôm nay lại đông đúc vậy nhỉ? Chỗ nào cũng kín đặc người là người.”

“Liệu có phải vì sự xuất hiện của Gia Luật A Đóa không?”

“Không phải đâu, ta đoán vì chỗ này đông đúc nên nàng ta mới dừng lại.”

“Liệu nàng có hại người nào đó không?”

“Ai mà biết được.”

Chú hai ngửa lên nhìn trời một lúc rồi nói. “Thành này đột nhiên đông đúc có lẽ không liên quan đến Gia Luật A Đóa, ngươi nhìn chân trời xem...”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo lời chú hải thì chợt kinh hãi. Không biết từ bao giờ, trên bầu trời chỗ này đã bị bao phủ bởi một đám sương mù màu đỏ, nhìn kỹ thì tôi phát hiện ra đó chính là những đám mây.

“Vừa rồi lúc mua bánh ta có nghe người bên cạnh bàn tán, họ nhắc đến cái gì như là Khai Thiên Môn thì phải.” Tôi nói với chú hai.

Chân mày chú hai hơi chau lại. “Ta sợ trong huyện này đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Đi, chúng ta tìm một quán trọ đã rồi sẽ hỏi thăm sự tình sau.”

Rốt cuộc hai người chúng tôi tìm đến mấy quán trọ thì đều đã kín chỗ. Hai chúng tôi phải đến một nơi khá vắng vẻ mới tìm được một quán trọ nhỏ và đơn sơ. Người quản lý là một nữ nhân đã trung tuổi, dáng người mập mạp. Người này nhìn thấy chúng tôi đi vào thì vội xua tay.

“Không có phòng, hết phòng rồi. Các người đi chỗ khác đi.”

Chú hai lấy ra một tờ một trăm đồng đập lên mặt bàn trước mặt nàng. Nàng ta trợn mắt, nhanh chóng thay đổi thái độ thành tươi cười niềm nở.

“Ồ, ta nhớ ra rồi. Trên lầu ba còn có một gian phòng nhỏ, tuy đơn giản nhưng để hai người các ngươi ở thì không thành vấn đề. Ta sẽ để cho các ngươi ở đó, các ngươi cũng đừng có đòi hỏi gì nhiều. Hiện giờ huyện thành này có rất nhiều người từ bên ngoài đến, bọn họ đều đến để dính phúc thụy, chắc các ngươi cũng vậy hả?”

Bà cô quản lý này rất nhanh nhẹn, sau khi cất đồng tiền đi thì vừa nói vừa lấy chìa khóa dắt chúng tôi đi lên lầu ba.

“Cái huyện này có thể nổi danh đều nhờ việc Khai Thiên Môn cả. Vì có thần tiên hạ phàm nên rất nhiều người từ xa không quản vất vả chạy đến nơi này. Quán trọ như chúng ta cũng nhờ thế mà ăn nên làm ra khác hẳn trước kia.”

Nói xong nàng mở cửa phòng cho chúng tôi. Một mùi ẩm mốc từ bên trong xộc thẳng ra ngoài, đúng là một căn phòng đã lâu không có người ở.

“Hai người các ngươi chớ thất vọng, chỉ cần có thể được dính phúc thụy thì ăn ở vất vả một chút cũng xứng đáng.”

Nói xong nàng ta để chìa khóa lại cho chúng tôi rồi nhanh chóng rời đi.

“Chờ chút đã.” Chú hai gọi nàng quay lại, nhanh chóng rút ra thêm một tờ một trăm đồng huơ trước mặt nàng. “Ta có mấy vấn đề muốn hỏi, ngươi vào phòng rồi nói.”

Nàng ta thấy chú hai làm ra vẻ của một người giàu có thì vui vẻ quay lại, cả ba chúng tôi vào phòng rồi đóng cửa. Nàng ta nhanh chóng mở lời. “Ngươi có vấn đề gì thì cứ hỏi đi.”

“Ngươi vừa nói đến Khai Thiên Môn, đấy là cái gì vậy?”

“Mấy ngày trước trên bầu trời huyện chúng ta mở ra một đạo Thiên Môn, là Thiên cung Nam Thiên Môn. Việc này các ngươi không biết sao? Vậy là các ngươi không phải vì dính phúc thụy mà đến?”

Nàng ta hỏi lại với vẻ bối rối.

Truyên bầu trời huyện thành nhỏ bé này lại mở ra một đạo Thiên Môn ư? Thiên cung Thiên Môn? Nghe như chuyện đùa ấy nhỉ. Trên đời này có thần tiên thật sao? Cứ cho là trên trời có Thiên cung đi nữa, sao tự nhiên lại mang Thiên Môn mở ra?

Tôi đang hoài nghi đám người này không biết có bị bệnh gì hay không, nhưng nhìn bộ dáng của nàng ta thì không giống như đang nói dối. Hơn nữa đúng là trong huyện thành có rất nhiều người từ bên ngoài tới, chỗ nào cũng chật kín cả.

Chú hai tôi không ngạc nhiên chút nào. Chú rút ra một điều thuốc châm hút rồi nói. “Vào năm 94 cũng từng xảy ra hiện tượng Khai Thiên Môn ở một thành thj gần cửa sông. Lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy. Đấy quả thực là một điềm lành, vì những người đó sau này làm ăn đều phát tài. Thậm chí có thể tra ra một ít tư liệu về việc đó ở trên mạng nữa.”

Tôi sững người. “Có chuyện này thật sao?”

Chú hai không trả lời thắc mắc của tôi mà quay ra nhìn bà cô chủ quán nói. “Ngươi nói tiếp đi, càng tỉ mỉ về chuyện này càng tốt.”

Nàng ta vui vẻ cất tờ tiền đi rồi kể lại một mạch. Nghe nàng ta nói tôi không hỏi trợn mắt há mồm vì độ ly kỳ của nó.

Theo lời nàng ta thì vào buổi sáng vài ngày trước, vì bị đau bụng nên nàng ta dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi thức dậy nàng có cảm giác không đúng, rồi phát hiện ra trên bầu trời xuất hiện những đám mây rất mỏng, sắc trời có màu lam nhạt không giống mây trắng thường ngày vẫn thấy. Không khí trở nên tươi mát vô cùng. Nàng hít thở vào trong người thì thấy lục phủ ngũ tạng rất thoải mái.

Sau đó nàng ta nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh như là tiếng nhạc, giống như có ai đó tấu lên nhạc khí, lúc đầu chỉ là một loại, sau đó là rất nhiều loại âm thanh của các loại nhạc khí khác nhau dù nàng ta không biết chính xác là những loại nào. Chỉ biết là sau khi nghe thấy những âm thanh đó thì tinh thần như được gột rửa, cảm giác thoải mái nhẹ nhõm khác thường.

Nàng ta cẩn thận lắng nghe một chốc thì phát hiện âm thanh đó từ trên trời truyền tới. Nàng ta giật mình, không khỏi thắc mắc vì sao. Nàng mở cửa la lớn, hàng xóm láng giềng nghe thấy cũng đồng loạt ra xem. Mọi người ngửa mặt lên trời lắng nghe, có một lão nhân bảo đó là nhạc tiên, thứ mà mọi người đang nghe thấy chính là thần khúc.

Mọi người lắng nghe một cách say mê, rồi đột nhiên nàng ta nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một đường chỉ cứ ngày một dài ra, uốn lượn tạo thành hình dáng của một cánh cửa có hai cánh. Hai cánh ấy từ từ mở ra, kéo theo kim quang lấp lánh. Phía trên cánh cửa hiện ra một bảng hiệu, trên đó có viết ba chữ to: Nam Thiên Môn.

Tóm lại là trên bầu trời tự dưng hiện ra một cánh cửa, nhìn qua cánh cửa ấy thì thấy một vùng sương trắng lợn lờ, thấp thoáng thấy cả những công trình kiến trúc vô cùng phồn hoa mang kiểu cách cổ đại, cảnh sắc như trong một cuốn phim với cả người và thú đi lại. Ngay cả những con thú trong truyền thuyết như kỳ lân hay rồng cũng loáng thoáng xuất hiện và phát ra ánh sáng.

Mọi người không khỏi bàng hoàng, cứ nhìn ngắm đến mê dại. Bản thân nàng ta nhìn thấy một người râu tóc trắng như cước cầm phất trần từ trong đi ra, nhìn bộ giáng không khác gì Thái Thượng Lão Quân. Tất nhiên nàng ta chưa từng được nhìn thấy nhân vật như thế ngoài đời thực bao giờ mà chỉ thấy trên phim ảnh truyền hình, nhưng người này và nhân vật trên phim ảnh ấy lại giống nhau như đúc.

Lúc ấy bên cạnh nàng chợt có người hô lớn. “Các ngươi xem, có cả tiên nữ kìa!”

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng người kia chỉ thì thấy xuất hiện một người mặc váy dài màu xanh, đi giày hồng đang bước ra từ phía sau cánh cửa, cả người nàng lơ lửng giữa bầu trời. Nàng ta còn mơ hồ cảm thấy như vị tiên nữ kia đang nhìn nàng rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK