“Sao lại đuổi ta đi? Ngươi không đi sao?” Tôi vội hỏi.
“Ta không đi được. Ta phải báo thù cho ông nội của ngươi, phải báo thù cho Lý gia. Trong tay Lý Toàn Đức có mũi của ông nội ngươi.”
“Nhưng ngươi đâu phải là đối thủ của hắn.” Mặc dù không muốn nói đến chuyện này nhưng đó là sự thực. Có điều chú hai nghe mà không hề tức giận. Chú gật đầu. “Đúng, ngươi nói không sai, ta không phải là đối thủ của hắn. Hắn quá mạnh so với ta, so với năm năm trước hắn còn mạnh hơn. Huyễn thuật của hắn đã tiến thêm một bước mới, vừa vào cửa hàng giấy ta đã cảm thấy có điều không bình thường nhưng ta không chống lại được. Ta biết là không thể nhìn vào mắt người giấy đấy nhưng lại không cưỡng lại được, kết quả là bị huyễn thuật của hắn làm cho mê mẩn. Ngươi biết trong huyễn thuật đó ta đã nhìn thấy gì không?”
Chú hai hít vào một ngụm khí lạnh rồi chậm rãi nói. “Ta thấy ông nội ngươi còn sống sờ nhưng thiếu mất ngũ quan, ta thấy người chém chết bà và cha mẹ ngươi, ta nhìn thấy cừu hận của Lý gia. Ta còn thấy thời điểm ra mới rời đi rồi gia nhập vào một nhà máy khai mỏ, chúng ta phải xuống dưới đó đào than đá. Mỏ bị sạt lở, miệng hang bị bịt kín, chúng ta bị nhốt ở bên trong đến bảy ngày không có thức ăn nước uống, không có không khí lưu thông, không có cả hy vọng. Từng người từng người trong chúng ta chết đi, vẻ mặt ai nấy đều chứa đầy tuyệt vọng, đến cả linh hồn cũng đều mang tuyệt vọng. Ta thấy mình rồi cũng phải chết. Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời ta. Nhiều năm trôi qua, ta muốn giấu chuyện này ở tận đáy lòng nhưng trong huyễn tưởng ấy, mọi thứ là hiện ra rõ mồn một.”
“Chú hai, ngươi nói trong huyễn tưởng ngươi thấy những điều kinh khủng nhất, thấy những điều ngươi muốn quên đi nhất?” Tôi đã hiểu vì sao lúc trước chú lại run rẩy sợ hãi và thống khổ như vậy.
Hóa ra ở trong huyễn tưởng đó chú hai đã thấy những điều kinh khủng nhất mà chú muốn quên đi, còn tôi sao lại không giống thế?
Huyễn thuật này thật quá kinh khủng. Nếu không nhờ thời khắc quan trong khẩn cấp Đào Hoa lên tiếng thì có lẽ tôi cũng chết dần trong nỗi thống khổ ấy rồi. Thứ huyễn thuật này có thể giết người không thua gì phương tiện khác.
“Trường Sinh, có chuyện ta chưa nói với ngươi. Năm năm trước ta đã từng giao thủ với Lý Toàn Đức rồi. Khi đó không chỉ có mình ta mà còn có cả người của Long Tổ nữa, nhưng ngươi đoán xem kết quả thế nào? Chúng ta không thể đánh bại hắn mà để hắn chạy mất.”
Tôi giật mình, há hốc mồm đến nửa ngày cũng chưa khép lại được. Năm năm trước đã có chuyện gì xảy ra? Sao đến người của Long Tổ cũng không phải là đối thủ của Lý Toàn Đức vậy?
“Chú hai, năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Chú thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Ngươi có nghe nói đến sự kiện dạ ly miêu không?”
Sự kiện dạ ly miêu?
Nghe mấy chữ này tôi bỗng thấy kinh hãi. Năm năm trước đây là một sự kiện chấn động sao tôi lại không biết? Nghe nói ở bên kia Tần Lĩnh có một người lên núi đi săn, người này là một hảo thủ săn thú, mỗi lần lên núi đều thắng lợi trở về. Thế nhưng lần đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong núi không thấy xuất hiện một vật sống nào, ngay cả chim chóc và côn trùng cũng không thấy đâu.
Người này rất phiền muộn, đi vòng vo trong núi suốt một ngày cuối cùng gặp được một con dạ ly miêu. Toàn thân nó đen nhánh, ánh mắt lại đỏ rực đứng cạnh một thân cây không nhúc nhích. Ngay cả khi người này giơ cây súng săn lên tiến lại gần thì nó vẫn không nhúc nhích, hai mắt tản ra hồng quang nhìn hắn chằm chằm.
Vậy là con dạ ly miêu này trở thành con mồi của người này. Khi đó trời đã tối, hắn mang theo con mồi duy nhất trở xuống núi. Ngày thường người này rất quen thuộc đường xá, không hiểu sao hôm ấy lại thấy lạ lẫm vô cùng, cố gắng thế nào cũng không nhận ra đường về.
Đi mãi đến nửa đêm hắn mới tới một thôn nhỏ dưới núi. Vừa mệt vừa đói đến không đi được nữa thì dừng lại gõ cửa một hộ thôn dân để nhờ tác túc. Nhà thôn dân này rất nhiệt tình, nhanh chóng cho hắn ăn uống, sau đó bố trí phòng ốc để nghỉ. Người này lấy dây buộc dạ ly miêu ở đầu giường rồi thiếp đi.
Người này ngủ liền hai ngày mới tỉnh lại. Lúc đó trời đã sáng choang, hắn ngồi dậy thì phát hiện con dạ ly miêu buộc ở đầu giường đã không còn nữa. Hắn vội chạy đi tìm, muốn hỏi người nhà xem có thấy con mồi của mình đâu nhưng chợt phát hiện ra trong nhà không có một ai.
Hắn chạy quanh thôn để hỏi thì thấy cả thôn đều trống không, ngay cả chó mèo gà vịt cũng biến mất không thấy. Tại mỗi hộ dân trong làng, cơm nước nấu xong đều được bày ra, đồ dùng hàng ngày cũng để cả ở đấy như thế mới tối hôm qua mọi thứ vẫn còn bình thường thì qua một đếm đã hoàn toàn biến mất.
Hắn cảm thấy lạ vội báo cảnh sát. Tuần bổ nhanh chóng có mặt nhưng tra tới tra lui mà không tìm được nguyên nhân. Chuyện này quá bất bình thường, sau khi các tuần bổ báo cáo lên trên thì lãnh đạo ở trên quyết định phái người của Lonh Tổ ra mặt. Lúc đó chú hai cũng được mời đi cùng người của Long Tổ để giải quyết việc này.
Sự việc được gọi là sự kiện Dạ ly miêu. Nhưng sau đó kết quả điều tra không được công khai. Vì sao thôn dân chỉ trong một đêm hoàn toàn biến mất, Long Tổ đã điều tra ra nhưng lại không công bố kết quả. Chuyện này khiến mọi người hết sức hiếu kỳ. Lời qua tiếng lại, có người nói là do dạ ly miêu tác yêu tác quái, có người cho rằng vì lý do nào đó mà toàn bộ thôn dân đã thăng thiên. Đây đều là những suy luận vô căn cứ, còn chân tướng sự thực không ai hay biết.
“Chú hai, rốt cuộc chân tướng sự việc là thế nào? Vì sao chỉ trong một đêm toàn bộ thôn dân đều biến mất?” Tôi tò mò hỏi, đồng thời thầm thắc mắc trong lòng không biết vì sao chú hai lại nói với tôi, và chuyện này có quan hệ gì với Lý Toàn Đức?
Câu trả lời của chú sau đó khiến tôi sợ hãi không gì sánh nổi.
“Ngươi biết chân tướng sự việc là thế nào không? Thôn dân biến mất không phải do dạ ly miêu quấy phá, nó chỉ là một con báo bình thường, thừa dịp người kia ngủ mà kéo dây chạy đi thôi. Thôn dân trong thôn cũng không phải tự dưng thăng thiên như lời đồn. Mọi người suy đoán đủ thứ nhưng tất cả đều không đúng. Chân tướng thực sự là do đêm hôm đó, thừa dịp các thôn dân ngủ say có một người lặng lẽ tiến vào trong thôn. Người này là một thợ dán giấy thủ công, mang theo tà thuật và cầm một cái đỉnh màu đen cỡ bàn tay ở trong tay.”