“Là nơi đặc biệt xử lý các sự việc kỳ lạ mà khoa học không cách nào giải thích được.” Chú hai đáp lời tôi.
Thấy tôi có vẻ vẫn còn mù mờ, chú bước lại gần giải thích thêm. “Nói kỹ hơn thì quy mô của cục Linh thám cũng nhỏ, chỉ là một phần của tổng bộ tuần bổ, chuyên xử lý các vụ án liên quan đến khía cạnh linh dị. Long Tổ thì khá lợi hại, từ lãnh đạo tối cao đến nhân viên xử lý trực tiếp đều rất bí ẩn. Để so sánh, ngươi có nghe nói đến người bọ ngựa ở núi Côn Luân chưa? Đại khái vào năm 1962, tại thôn Vũ gia ở núi Côn Luân xuất hiện một giống loài quỷ dị, gọi là người bọ ngựa có lực sát thương rất mạnh. Chúng tiến về thôn Vũ gia ăn thịt mất hơn hai mươi thôn dân, chấn động một vùng. Thế là Long Tổ phải xuất hiện, lúc đó gần như phải điều động hết các cao thủ, trả giá cực lớn, dùng đến đạn xuyên giáp mới giết chết được nó.”
Tôi nghe chuyện mà trợn mắt há mồm không nói lên lời. Những chuyện như thế, người vốn quen sống ở vùng thôn sơn như tôi làm sao mà biết và tin được.
“SỰ kiện người bọ ngựa chỉ là một góc nhỏ của tảng băng mà thôi, có nhiều sự kiện còn kinh khủng hơn. Vào thời điểm những năm 80, tại Thần Nông Giá, thôn dân ở đó phát hiện ba thủy quái lớn trong đầm nước, chúng há miệng ra là có thể ăn hết mấy mẫu lúa mạch. Nếu chúng trốn khỏi Thần Nông Giá ra ngoài tất sẽ gây ra đại loạn. Sau này chúng cũng bị người của Long Tổ thu thập, đến vụn xương cũng không còn. Đám người của Long Tổ vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng rất lợi hại.”
“Tổ chức này lợi hại vậy sao? Lại còn cả cục Linh thám, tuy kém hơn Long Tổ nhưng cũng là một tồn tại đáng gờm. Ca ca của Hạ Tử Y chính là người của cục Linh thám, nàng tin tưởng có sự tồn tại của các sự kiện này, chả trách lại muốn lôi kéo chúng ta vào cuộc.”
Chú hai hừ một tiếng. “Ta không thích có liên hệ gì với đám người của quan phủ này. Bọn họ khách sáo, cũng chịu nhiều bó buộc chân tay, khó làm việc.”
Chú bóp tắt đầu mẩu thuốc lá rồi đứng lên. “Được rồi, hỏi thế thôi, chúng ta đi ăn một chút rồi sẽ đi gặp một lão bằng hữu.”
“Lão bằng hữu? Là ai vậy?”
“Còn có thể là ai nữa. Chính là Lý Toàn Đức.”
Chú hai căn cư svaof khí tức lưu lại trên đám người giấy, dùng thuật Định Nguyên tầm tung dẫn theo tôi dọc ngang đường phố mà tiến thẳng. Tôi vừa hưng phấn vừa hồi hộp chờ gặp được chủ mưu đứng sau chuyện này.
Hắn là thợ thủ công dán giấu, cũng là cừu gia của nhà chúng tôi, là người đứng sau nhiều sự kiện xảy ra ở huyện thành này. Chỉ một tên thợ dán giấy mà có thể gây ra những chuyện lớn đến như vậy?
Nhưng suy đi nghĩ lại, tôi cho rằng công việc này ít nhiều đúng là có chút tà dị. Trước kia ông nội từng kể tôi nghe một sự việc phát sinh ở thôn bên cạnh.
Lúc ấy có một người có tay nghề dán giấy dùng các loại giấy đủ màu để tạo thành những con thú, các mô hình siêu nhân rồi đẩy xe đi khắp vùng để bán như một người bán hàng rong. Cũng vì người này làm rất giống nên có rất nhiều trẻ con yêu thích và tranh nhau mua. Ở trong thôn có một tên đồ tể quanh năm làm nghề mổ heo, trên người tỏa ra nhiều sát khí, lại thêm tính tình ngang ngược, lén lấy đi một con hổ giấy của người bán kia nhưng không có ý định trả tiền.
Lúc đó người bán hàng rong bảo. “Vị đại ca kia, tiểu hài tử của ngươi cầm một con hổ giấy của ta, ngươi trả ta hai đồng tiền là được.”
Chẳng ngờ tên đồ tể trừng mắt, mắng người bán hàng là tên vô lại, chẳng định con hắn không lấy con hổ giấy, dù có cầm đi nữa thì hắn cũng không có tiền, bảo người bán hàng mau xéo đi.
Người bán hàng không sinh sự thêm, chỉ nhíu mày đẩy xe hàng đi. Kết quả là, buổi tối hôm đó con trai tên đồ tể kia bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh, nhờ bác sĩ thôn, bác sĩ ở huyện xem qua nhưng đều không có kết quả.
Mấy ngày sau, người bán hàng rong lại đẩy xe hàng qua thôn tôi như mọi lần. Tên đổ tể kia nhìn thấy trên xe có một con hổ giấy có đôi mắt giống mắt con trai hắn như đúc. Hắn lại loáng thoáng nghe thấy từ trong con hổ đó phát ra âm thanh. “Ba ơi, mau cứu con, con khó chịu lắm. Thả con ra, con không cần con hổ giấy này nữa.”
Mặt hắn trắng bệch. Hắn không phải kẻ ngốc, nghĩ đến con trai đang bị sốt cao không rõ nguyên nhân, chắc chắn là có liên quan đến người bán hàng rong này. Thấy tình trạng con mình nguy cấp, hắn không còn dám ngang ngược nửa, vội quỳ xuống liên tục xin lỗi người bán hàng kia, xin được giơ cao đánh khẽ mà tha cho con trai hắn một mạng.
Người bán hàng lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi nói. “Đã biết có ngày hôm nay thì lúc trước ngươi còn như thế nữa không? Ngươi trả tiền cho ta, ta sẽ đưa ngươi con hổ giấy này. Ngươi nhúng nó vào nước đặt trước lỗ mũi con ngươi, đến lúc con hổ giấy xẹp xuống thì con của ngươi sẽ không việc gì.”
Tên đồ tể vội vàng trả tiền rồi cầm con hổ giấy về nhà, dựa theo lời người bán hàng nói mà làm, rất nhanh sau đó con trai hắn đã tỉnh lại, cơn sốt cũng qua đi.
Từ câu chuyện đó có thể thấy, những người làm nghề thủ công trong dân gian thường là những người mang theo tuyệt kỹ, chỉ là họ không muốn thể hiện ra ngoài mà thôi, tốt nhất là đừng có trêu chọc đến bọn họ.
Sau đó ông nội nói với tôi, con trai tên đồ tể bị sốt cao hôn mê không tỉnh là vì người bán hàng rong đã rút hồn phách con hắn giam ở trong con hổ giấy ấy. Hắn lấy con hổ về, làm theo hướng dẫn là để con hắn lấy lại được hồn phách, nhờ đó mà trở lại bình thường. Tất nhiên, người bán hàng rong lúc đó sử dụng thuật rút hồn cũng không có ý định lấy mạng người khác, còn tên Lý Toàn Đức mà chú cháu tôi đang đi tìm lại có thể lấy âm hồn bỏ vào trong thân thể người giấy khiến nó sống lại, sử dụng huyễn thuật để mọi người nhầm tưởng chúng đều là thiên binh thiên tướng, là tiên nữ cả.
Sự việc Thiên môn mở ra cũng là do hắn lợi dụng người giấy mà làm. Những việc này đều gây ra tác động lớn, nên hắn tuyệt đối không phải là một đối thủ đơn giản. Tôi và chú hai đi quanh co một lúc thì đến một con phố chuyên mua bán những đồ vật dùng cho người chết, ví như tiền giấy, nhang đèn và các đồ tế tự cống phẩm. Phía cuối con đường này có một cửa hàng dán mấy chữ lớn: Cửa hàng giấy nhà họ Lý.
“Chính là nơi này.” Chú hai nói.