Ba vị tuần bổ và hai người thiên binh thiên tướng nhanh chóng lao vào nhau, nhưng thắng bại đã phân ra chỉ sau chốc lát. Hai người nghe tiếng kêu thảm, ngẩng đầu nhìn thì hai nam tuần bổ đã ngã lăn trên mặt đất.
Tôi kinh hãi nhưng nhanh chóng hiểu ra, hai vị tuần bổ này cơ bản không phải là đối thủ của hai người kia. Nữ tuần bổ thì giơ súng lên bắn liền mấy phát cho đến khi chẳng còn viên đạn nào mới kinh hoàng. Đạn nàng bắn ra vô dụng, không tổn thương đối phương chút nào. Nữ tuần bổ này nhanh chóng vứt khẩu súng xuống rồi lao vào cận chiến với hai người kia. Thân thủ nàng không tệ, vừa nhìn qua đã biết là người được huẫn luyện bài bản. Đáng tiếc là mới qua vài chiêu đã bị một trong hai người đóng vai thiên binh thiên tướng dùng càn khôn thương đâm vào vai.
Nữ tuần bổ kêu ối một tiếng, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước. Tôi thấy tình huống không ổn thì quay sang chú hai ra vẻ sốt ruột. "Chú hai, mau cứu người."
Chú hai híp mắt lại. "Ừm, người thì phải cứu rồi, không cứu thì sợ ba người họ sẽ phải chịu kết cục bi thảm." Nói xong, chú hai nhanh chóng lao ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Tôi cả kinh, vội kéo chú lại hỏi. "Ngươi... ngươi năm chắc đối phó được với bọn họ chứ?"
Chú hai cười khẩy một tiếng. "Yên tâm, qua một lúc quan sát ta đã xác định được bọn chúng là cái gì rồi?" Nói xong, chú hai dứt khoát lao về phía trước, tôi cũng vội vã chạy đuổi theo sau.
Ba vị tuần bổ bị thương nhưng không nghiêm trọng, bọn họ đang cố gắng đứng dậy chuẩn bị chiến đấu tiếp thì chú hai xuất hiện rồi lên tiếng.
"Đại đạo tối giản, thiên địa huyền tông, trong ngoài tam giới, duy đạo độc tôn, thể có kim quang che chiếu thân ta, nhìn tới không gặp, nghe chi không thấy, trong có phích lịch Lôi thần ẩn danh, quỷ yêu táng đảm, chư tà hiện hình..."
Âm thanh chú hai lớn dần, từng câu từng chữ tuôn ra khiến tôi chấn động. Những lời chú nói có thể là một loại chú ngữ nào đó nhưng tôi không biết cụ thể là cái gì, có điều chú vừa lên tiếng thì âm khí lệ khí quanh đó ngay lập tức giảm đi, cảm giác lạnh lẽo âm trầm không còn thấy rõ như trước nữa.
Chú hai vừa niệm chú ngữ vừa ung dung đi tới trước mặt ba vị tuần bổ. Vị nữ tuần bổ nhìn thấy chú hai và tôi thì kinh hãi, nàng vội quát lên. "Các ngươi lại đây làm gì? Chỗ này rất nguy hiểm, các ngươi mau tránh đi."
Chú hai vừa nghênh ngang đi tới vừa vươn tay về phía nữ tuần bổ nói. "Có thuốc lá không? Cho ta một điếu."
Lời chú nói khiến vị nữ tuần bổ thiếu chút nữa thổ máu. Lúc này là lúc nào mà hắn còn có tâm tư hút thuốc?
"Ta bảo các ngươi đi mau." Nàng gầm lên, trong khi đó hai người đóng giả thiên binh thiên tướng đã vung càn khôn thương lao tới. Việc này không phải trò đùa, không cẩn thận là mất mạng như chơi nhưng chú hai chỉ ung dung lắc đầu, sau đó lẩm bẩm.
"Thôi được, đành hút thuốc của ta vậy."
Sau đó chú lấy từ trên người ra một hộp thuốc lá, hình như là một hộp thuốc lá Trung hoa, rút một điếu đặt lên môi, lấy bật lửa châm lên. Hai tên đóng giả thiên binh thiên tướng đã cầm càn khôn thương lao đến ngay trước mặt vị nữ tuần bổ rồi đồng loạt đâm thương về phía nàng và chú hai.
Sự việc nói thì chậm nhưng diễn biến thực tế lại nhanh. Trước đó một giây chú hai còn cúi đầu châm thuốc ung dung hút, một giây sau chú đã ngẩng đầu, lấy sức phun điếu thuốc trên môi bắn thẳng về phía trước. Điếu thuốc từ miệng chú hai bay ra vẽ thành một đường cong bắn thẳng về hai thiên binh thiên tướng.
Khi tàn thuốc rơi vào trên người một trong hai bọn họ, những người có mặt chỉ nghe soạt một tiếng, một ngọn lửa lập tức bùng lên rồi lan nhanh ra khắp người. Ngay sau đó, chú hai rút ra một điếu thuốc khác, châm lửa đốt rồi ném thẳng về tên thiên binh thiên tướng còn lại.
Phù một tiếng, toàn thân tên này bùng lên ánh lửa. Hai thiên binh thiên tướng lúc trước còn vô cùng uy dũng, hiện giờ tên nào tên nấy kêu thảm, giẫy giụa thống khổ trong ngọn lửa. Qua mấy giấy sau, ánh lửa tắt đi, hai thân thể chỉ còn lại là hai đống tro tàn, vừa đúng lúc có một trận gió thổi tới thế là đống tro bay tán lên không rồi dần dần biến mất.
Động tác của chú hai vô cùng ấn tượng, hiệu quả của nó khiến cho tôi trợn mắt nhìn, mấy vị tuần bổ càng không thể tin nổi. Nữ tuần bổ trừng đôi mắt mỹ lệ nhìn chú và tôi chằm chằm với vẻ không thể tin được.
Hai thiên binh thiên tướng vừa chết, hai tiên nữ phía sau cỗ kiệu cùng với mấy phu kiệu và người cưỡi ngựa vác đại đao thấy sự việc không ổn liền quay người muốn chạy trốn, nhưng chú hai đâu để cho bọn chúng dễ dàng rời đi như vậy.