Tôi cố gắng lấy từ trong túi ra cái hồ lô bằng ngọc rồi đưa đến trước mặt Gia Luật A Đóa.
“Gia Luật A Đóa, ta là Lý Trường Sinh đây. Chúng ta đã gặp mặt, không tin ngươi nhìn xem, cái hồ lô này là ngươi đưa cho ta...”
Nhìn thấy cái hồ lô, ánh mắt hung ác của Gia Luật A Đóa từ từ dịu lại rồi trở trở về bình thường, bàn tay bóp lấy cổ tôi cũng được nới lỏng. Vào lúc tôi vô tình nhìn về bên trong cái hồ lô thì sự việc diễn ra dọa cho tôi tí nữa thì ngất đi.
Cái thai nhi trong hồ lô vốn chỉ nhỏ như cái móng tay ngón út mà thôi, không biết từ lúc nào đã lớn gấp đôi, cả đầu và tứ chi đều mở ra tạo thành hình dáng một cái thai nhi đầy đủ.
Ánh mắt Gia Luật A Đóa trở nên si mê, nàng nhìn chằm chằm vào cái hồ lô, đúng hơn là nhìn vào cái thai nhi trong hồ lô tới cả phút rồi đột nhiên ngửa đầu lên cười ha ha.
“Ha ha ha...”
Tiếng cười lanh lanh giữa màn đem khiến người ta thấy sợ hãi. Một lúc sau tiếng cười im bặt. Gia Luật A Đóa lại gần trước mặt tôi, nàng nhìn tôi nghiêm mặt rồi phun ra một câu.
“Chiếu cố tốt cho con của ta.”
Sau đó nàng nhảy vụt một cái ra khỏi cỗ quan tài rồi đáp trên mặt đất, sau đó quay người nhanh như một con khỉ chạy về phía xa xa, chỉ một loáng đã không thấy đâu nữa.
Chạy?
Tôi nhìn theo nàng cho tới khi khuất bóng, thở ra một hơi dài rồi ngồi phịch xuống mặt đất. Thật lâu sau tôi với chú hai mới lấy lại tinh thần. Thật đúng là vừa từ quỷ môn quan nhặt cái mạng nhỏ trở về. Tôi cứ nghĩ chú hai là cao nhân, thế nhưng ở trước mặt Gia Luật A Đóa thì chú lại trở nên yếu đuổi nhỏ bé vô cùng, thiếu tí nữa là bị nàng ta bóp chết rồi.
Chú hai hẳn vẫn còn sợ hãi, cả người run lẩy bẩy cầm lấy viên dạ minh châu. “Vì cái hạt châu này mà xém tí mất mạng rồi. Quá nguy hiểm! Cũng may là tiểu tử ngươi cơ trí.”
“Chú hai, Gia Luật A Đóa chạy rồi. Liệu nàng có đi ra ngoài làm hại người khác không?”
Nếu là có thì hai người chúng tôi phạm phải sai lầm lớn rồi.
“Nàng đã bị luyện thành Thực Tâm Hương hồn, nói thẳng ra thì nàng không phải là thi thể, cũng không phải quỷ hồn, càng không phải là một người sống. Cho nên không phải là xác chết vùng dậy như ngươi nói.”
“Thực Tâm Hương hồn là cái gì?”
Chú hai thở dốc một hơi rồi đáp. “Đó là một dạng tà thuật vô cùng ác độc. Muồn làm thuật này cần phải tìm người có cách mệnh thuần âm, lúc người đó còn sống đemngâm trong chín chín tám mươi mốt loại hương liệu, bị hành hạ đến chết. Bởi các loại hương liệu này đặc thù nên lúc chết rồi thân thể không bị hủy hoại nhưng hồn phách lại không thể siêu sinh mà bị giam cầm trong cơ thể. Sau đó phải tìm một hơi an táng có âm khí cực nặng bỏ quan tài xuống. Trải qua ngàn năm về sau thì phục sinh biến thành Thực Tâm Hương hồn.”
“Ngươi nói là Gia Luật A Đóa sống lại?”
“Không, nàng không phải người sống, nàng chỉ phục sinh làm một Thực Tâm Hương hồn nhưng vẫn có thể đi lại, ăn uống ngủ nghỉ như người sống, có khi còn có một chút ý thức như người sống. Loại ác thuật này thật đáng sợ. Không phải người sống mà vẫn sống. Mẹ cha nó, ta đã từng nghe nói tới thứ Thực Tâm Hương hồn trong truyền thuyết này, không ngờ hôm nay lại còn tận mắt được nhìn thấy. Lúc trước ngươi nhìn thấy nàng ở chợ quỷ nhưng đó chỉ là một luồng hồn thức mà thôi. Nàng bị chôn ở đây đã ngàn năm, hơn nữa lại bị dạ minh châu ép hồn, thêm cả trấn hồn quan nữa nên không thể ra ngoài được. Tại phiên chợ quỷ hôm đó, nàng nhân cơ hội phóng xuất ra một luồng hồn thức để tìm người hỗ trợ.”
Cũng tại tâm trí ta bị mê mẩn, nổi lên lòng tham lấy dạ minh châu trong miệng nàng ra mới thành như vậy. Ta thật là đáng trách.” Chú hai làm ra vẻ ảo não, nắm tay thành nắm đấm liên tục đấm lên đầu mình.
“Liệu nàng có chạy đi hại người khác không?”
“Khó mà nói lắm. Nếu lúc sống nàng ta là một người lương thiện, có ý thức của mình thì có thể sẽ không hại người. Nhưng cũng có khả năng bởi vì bị chết thảm, bị luyện thành Thực Tâm Hương hồn mà sinh lòng oán trách, ra ngoài quấy phá cũng nên.”
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh. Vậy phải làm sao bây giờ?
“Dù thế nào cũng phải tìm cho được nàng trở về. Nàng là do ta thả ra, ta nhất định phải đem nàng quay lại, không thể để nàng ấy hại người được.” Chú hai nói xong thì đứng dậy.
“Nhưng nàng đã chạy đi mà chẳng để lại dấu vết gì, chúng ta biết đâu mà tìm?”
“Mặc dù nàng không phải người sống, lại có thể sống như người sống mà chẳng hề e ngại dương khí. Nếu muốn nàng ta có thể đi đến bất cứ nơi nào, muốn tìm một chỗ ẩn nấp quả thực dễ dàng nhưng... Trên người nàng có mang theo hương khí, chúng ta lần theo mùi thơm này là sẽ tìm ra được tung tích của nàng thôi.”
“Tìm được nàng rồi thì sao?” Tôi vội hỏi.
“Tất nhiên là tiêu diệt nàng rồi.”
“Nhưng ta thấy ngươi đâu phải là đối thủ của nàng.”
Chú hai nghe tôi nói thì có vẻ xấu hổ. “Việc đó... Vừa rồi là ta sơ xuất, bị hương khí nàng thả ra làm cho mê mẩn. Nếu thật muốn đánh nhau thì ta không sợ nàng đâu.”
“Ngươi nói thật không đó?” Tôi nghi ngờ.
“Được rồi, không nói nhảm nữa. Không phải là do ngươi gây chuyện phiền toái hay sao?” Chú hai trừng mắt liếc tôi, sau đó nhìn viên dạ minh châu trong tay, biểu hiện phức tạp. Cuối cùng chú quyết định cất viên dạ minh chấu đó vào trong người.
Việc tiếp theo là hai chúng tôi nhanh chóng thả mấy bộ trấn hồn quan vào trong ngôi mộ rồi lấp lại như cũ.
“Đi thôi.”
Chúng tôi đang muốn trở về thì từ dưới chân đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo. Cúi xuống nhìn một hồi, chúng tôi phát hiện từ mặt đất đang bốc lên từng luồng hắc khí khiến cả hai sợ ngây người.
“Sao dưới này lại xuất hiện nhiều hắc khí như vậy?” Tôi hỏi.
“Bởi vì nơi này là bãi tha ma, bên dưới toàn xương khô, oan hồn không ít...”, nhưng vừa nói đến đây, chú hai chợt dừng lại. Chú ngồi xổm xuống lấy tay sờ lên luồng hắc khí. “Hắc khí này không giống như oán khí. Đúng rồi, lúc còn nhỏ ta từng nghe ông nội ngươi nói qua, bên dưới bãi tha ma này có khả năng có một tòa cổ mộ, chẳng lẽ luồng hắc khí này là khí âm hàn từ cổ mộ ấy lọt ra?”
“Cái gì? Dưới bãi tha ma này còn có cổ mộ sao?”
Chú hai lắc đầu. “Ta không biết, chỉ nhớ ông nội ngươi từng nói như vậy, không biết là thật hay giả?”
Tôi đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó ở chợ quỷ, Gia Luật A Đóa dẫn tôi đi vào một tòa cung điện dưới lòng đất, bên trong cung điện sơn son thiếp vàng nhưng lại âm trầm kinh khủng, còn có rất nhiều cơ quan. Gia Luật A Đóa dẫn tôi đi tới đi lui, mang toàn bộ vị trí cơ quan và cách phá giải nói cho tôi biết, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
Chẳng lẽ dưới này thật sự có cổ mộ? Mà cung điện nàng dẫn tôi đi lại chính là nó?
Tôi kinh hãi, cũng cảm thấy có chút khác thường nhưng ngay lúc này thì không nghĩ ra được cái gì khác.
“Được rồi, rời khỏi nơi này đã.”
Sau đó tôi và chú hai rời đi.
“Lúc đi Gia Luật A Đóa nói cái gì vậy?” Đột nhiên chú hai nhìn tôi hỏi.
“Nàng nói ta phải chiếu cố tốt cho con nàng.”
“Vậy là sao?”
“Ta không biết.”
Từ bãi tha ma trở về, cảm xúc của chú hai không tốt lắm. Chú hay cau mày, sắc mặt âm trầm, còn đốt nguyên hết một baao thuốc khiến căn phòng trần đầy khói thuốc, tôi kinh hãi nhìn chú.
“Chú hai, chú làm sao vậy?”
Chú hai phun ra một ngụm khói. “Ta càng nghĩ càng thấy có điểm bất thường. Cái người Gia Luật A Đóa kia nhất định không phải là thứ đơn giản như vậy. Đều là tại ta lúc đó tham tiền, nhất định phải lấy dạ minh châu trong miệng nàng ta ra làm gì chứ? Nhưng việc đã xảy ra rồi, cũng phải thừa nhận viên dạ minh châu này đúng là đồ tốt.”
Chú hai vung tay vỗ vỗ lên đầu mấy cái rồi lại làm ra vẻ mặt ảo não.
“Hình như ta gây họa lớn rồi. Gia Luật A Đóa không phải là người nhưng lại có thể đi lại trên thế gian chẳng khác gì một người bình thường, có suy nghĩ và không sợ dương khí. Hơn nữa trí thông minh của nàng có khi còn cao hơn cả người sống. Nếu nàng ta thực muốn hại người thì thế gian này gặp họa rồi. Không được, chúng ta phải đi nhanh thôi.” Chú hai vụt đứng dậy.
“Đi đâu bây giờ?”
“Tất nhiên là đuổi theo nàng ta rồi. Ta không thể để nàng gây hại ở nhân gian được, nếu không thì ta sẽ phải chịu nhân quả lớn.”
Chú hai nói đi là đi liền, chú không kịp thu dọn đồ đạc gì mà chỉ mang theo mấy thứ cần dùng thường xuyên theo người rồi nắm lấy tay tôi lôi ra khỏi nhà.
Tôi ngạc nhiên, còn định đi tế bái ông bà và cả Đào Hoa nữa nhưng chú hai bảo không kịp nữa. Cứ như vậy hai chúng tôi vội vàng rời khỏi thôn, nhằm hướng thị trấn mà tiến. Đến thị trấn rồi chúng tôi bắt một chuyến xe đi thẳng tới huyện thành.
Chiếc xe khởi động rồi lăn bánh, tôi quay đầu nhìn sơn thôn đang dần nhỏ lại và biến mất. Đó là nơi đã để lại cho tôi rất nhiều ký ức và cảm xúc ngổn ngang. Tôi có cảm giác lần này ra đi sẽ rất khó có cơ hội trở lại nữa. Tôi cảm thấy khó chịu vì trước lúc đi không thể ra mộ phần Đào Hoa mà nói lời từ biệt.
Tôi chỉ biết là tôi đã không thể quay đầu. Đào Hoa muốn tôi mạnh mẽ hơn nên mới dùng cả tính mạng mình mà không tiếc. Tôi không thể để cho cái chết của nàng trở thành vô nghĩa.
Sự thực là nhiều năm về sau, khi đã đứng trên đỉnh phong cuộc đời, im lặng nhìn lại thì tôi mới hiểu. Đào Hoa chính là vật hy sinh đầu tiên trên con đường khiến tôi mạnh lên, cũng là nữ nhân đầu tiên mà tôi thực lòng yêu thương. Đấy là vận may của nàng, cũng là nỗi bất hạnh của nàng.
Dọc đường đi, chú hai thi triển thuật Định Nguyên tầm tung để truy tìm tung tích Gia Luật A Đóa. Nói tới cũng thật kỳ quái, không biết người khác có ngửi ra được mùi thơm phát ra từ trên người nàng không chứ cả tôi và chú hai đều có thể ngửi được.
Thứ mùi thơm rất đặc biệt.
Mãi đến khi xe tới huyện thành, mùi thơm ấy đột nhiên nồng đậm hơn hẳn. Chu hai và tôi nhanh chóng xuống xe. Chú nói chắc chắn Gia Luật A Đóa đã dừng lại ở huyện thành này, chúng tôi cũng sẽ dừng lại ở đây.
“Mùi thơm trên người nàng ta sẽ đi theo nàng không thôi, bình thường lúc phát tán ra không khí thì mùi thơm sẽ bị nhạt đi một chút. Khi nào nàng dừng lại, mùi thơm tập trung nên sẽ nồng đậm hơn. Cho nên ta khẳng định nàng đã dừng chân ở huyện thành này, nhưng cụ thể ở vị trí nào thì ta cũng không rõ lắm.”
Chúng tôi đã đuổi theo suốt một ngày dài, bây giờ đã sắp đến tối đêm, cả hai đều vừa mệt vừa đói.