Chúng tôi quay lại nhìn thì thấy mấy người mặc trang phục của tuần bổ không biết đã xuất hiện từ lúc nào, bọn họ đang hướng về phía chúng tôi đi tới.
Cầm đầu đám người này là một nữ tuần bổ dáng vẻ vô cùng thanh tú dù mặc trên người chế phục, nàng có khí độ hiên ngang, sau lưng nàng là hai nam tuần bổ khác.
"Hai người các ngươi đang làm gì? Đêm hôm khuya khoắt còn ra đường sao?" Nữ tuần bổ nói giọng uy nghiêm.
"Chúng ta đi dạo thôi." Chú hai cười cười.
"Đi dạo chơi? Các ngươi có biết lúc này là lúc nào không?" Nữ tuần bổ nhíu mày. "Các ngươi ở nơi khác đến đúng không? Huyện thành chúng ta gần đây không được yên ổn, có nhiều người đã bị mất tích nên tốt nhất là các ngươi hãy đi về đi."
Chú hai đảo mắt một vòng, giả bộ như không hiểu đang có chuyện gì xảy ra rồi nói. "Không phải ở đây mới có Thiên Môn mở ra sao? Có thần tiên giáng xuống là một nơi phúc địa, hơn nữa thần tiên sẽ lựa chọn những người phù hợp để sai thiên binh thiên tướng mang kiệu xuống đón lên trời hưởng phúc. Chúng ta đi bộ ở đây, không chừng lại được thần tiên chọn trúng, sai người đón chúng ta lên trời đấy."
Nghe mấy lời chú hai nói, nữ tuần bổ trợn mắt, mở miệng quát lớn. "Cái gì mà Thiên Môn mở ra? Cái gì mà thần tiên? Toàn là mấy thứ bậy bạ giả dối không có thật mà các ngươi cũng tin? Ta vừa bảo là có hung thủ tới gây án cho nên những người kia mới bị mất tích. Nơi đây rất nguy hiểm, các ngươi mau đi đi, không thì đừng trách chúng ta không khách khí."
"Không phải, chúng ta chỉ đi dạo chơi nhìn ngắm một chút thôi..."
"Nhìn cái gì? Các ngươi còn như vậy chúng ta sẽ bắt các ngươi lại đấy."
Chú hai vội xua tay ra vẻ sợ hãi. "Các ngươi đừng nóng giận, chúng ta sai rồi, chúng ta sẽ đi ngay đây." Sau đó, chú hai vội kéo tôi đi. Bọn họ dù sao cũng là tuần bổ, là người của quan phủ. Nhưng tôi xem ra nữ tuần bổ kia chỉ quan tâm đến việc tìm ra hung thủ nên cũng không gây khó dễ cho hai chúng tôi.
TÔi và chú hai đi một quãng xa, đến lúc không còn trông thấy mấy vị tuần bổ mới dừng lại.
"Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta về thôi?" Tôi lên tiếng hỏi.
"Về là thế nào? Cứ đi đi, ta có cảm giác cái đám thiên binh thiên tướng ấy sắp xuất hiện rồi." Chú hai đáp.
"Nhưng mấy vị tuần bổ kia..."
"Để ý đến bọn họ làm gì. Chúng ta chơi kiểu du kích, bọn họ đi đầu kia ta sẽ ở đầu này, bọn họ tới đầu này thì chúng ta lại sang đầu kia con đường là được."
"Như vậy không hay đâu."
"Ngươi bớt nói nhảm đi...", Chú hai cương quyết.
ĐỘt nhiên có một tiếng nhạc kỳ quái vang lên. Con đường vốn yên tĩnh nên chúng tôi nghe thấy rất rõ, hơn nữa âm thanh cũng phát ra ngày một lớn. Chỉ là tiếng nhạc này rất kỳ quái, chúng tôi nghe mà không phân biệt được là người ta dùng nhạc khí nào để tạo ra nó.
Thứ âm thanh phát ra này rất kỳ ảo, sau khi lọt vào tai liền khiến người ta cảm thấy si mê, càng nghe lại càng thấy thoải mái, càng nghe càng thấy cao quý. Cảm giác ấy không thể dùng lời lẽ để miêu tả được.
"Tiên nhạc... Chú hai, ngươi có nghe thấy không? Bà chủ quán trọ đã nói, bọn họ nghe thấy âm thanh từ trên trời truyền xuống. Đấy là khúc nhạc chỉ có thần tiên mới có thể nghe được."
Sắc mặt chú hai trở nên biến đổi, sau đó chú nhìn về một hướng rồi chép miệng nói. "Âm thanh này không phải tới từ trên trời mà là được phát ra từ bên kia. Ngươi xem kìa."
Tôi nhìn theo hướng chú hai chỉ thì kinh hãi. Sau lưng chúng tôi, cách không xa trên đường phố đột nhiên xuất hiện một đoàn người, đi trước là hai binh sĩ mặc khôi giáp màu vàng, trong tay mỗi người cầm một cái thương càn khôn. Đi theo sau hai người là hai nữ nhân mặc trang phục cổ đại, đi giày hồng, mặc máy màu xanh nhạt bồng bềnh như ảo mộng. Hai người này mỗi người cầm trên tay một cái đèn lồng đỏ. Phía sau hai nữ nhân là một cỗ kiệu.
Cỗ kiệu này không lớn không nhỏ, không cao không thấp, tất cả đều có màu vàng, trên có khác hoa văn kỳ quái và tản ra kim quang. Bốn người khiêng kiệu ăn mặc khác lạ khiêng cỗ kiệu rất nhẹ nhàng như không. Phía sau cỗ kiệu, ở hai bên là hai người mặc khôi giáp, sau hai người này là một người cũng mặc giáp, vác đại đao cưỡi trên lưng một con ngựa khá cao lớn.
Sau khi bọn họ xuất hiện, sương mù màu trắng cũng từ đâu lan tới khiến khung cảnh như chốn bồng lai, thứ âm thanh mê hoặc lòng người cũng từ chỗ họ phát ra. Cả tôi và chú hai đều ngây người ra.
”Thiên binh thiên tướng? Tiên nữ đây sao?”