Chỉ trong một chớp mắt, tôi thấy chú hai đưa tay vào trong túi vải bên hông, cũng không rõ để lấy ra cái gì, chỉ thấy sau đó chú vung tay lên, một đống thứ hình dáng giống với hạt châu tung ra, sau đó liên kết với nhau thành hình một vòng cung ngăn đám còn lại chạy trốn.
Đám người kia bất động, bị đám hạt châu chú hai tung ra văng vào thân thể thì kêu lên thảm thiết, sau một lúc thì cũng im bặt cả lại. Tiếng nhạc biến mất, những màn sương màu trắng cũng không thấy đâu. Không gian trở lại yên tĩnh.
Lúc đó chú hai mới thu tay lại, ung dung thốt ra mấy lời. “Đã xong.”
Tôi bước nhanh tới nhìn mấy tiên nữ và thiên binh thiên tướng bị chế trụ ở đó rồi hỏi. “Những thứ này là cái gì vậy?”
“Người giấy.” Chú hai bình thản đáp.
“Người giấy? Ngươi nói bọn họ là người giấy sao?” Ba vị tuần bổ trợn mắt. Bọn họ không tin. Đám người vừa rồi còn vung tay chân đánh nhau với họ là người giấy?
“Không tin thì các ngươi tự đi mà xem.” Chú hai hất cằm về đám tiên nữ và thiên binh thiên tướng.
Ba vị tuần bổ vội lại gần, sau khi quan sát kỹ một hồi thì gương mặt ai nấy đều kinh ngạc khó tả.
“Đúng là người giấy thật.”
Tôi cũng lại gần xem xét, thấy không chỉ người mà ngay cả cỗ kiệu cũng được làm bằng giấy. Điều này thật khó tin.
“Đây là một loại tà thuật, lợi dụng người giấy đề chiêu hồn, gọi hồn phách tới giam cầm trong đám hình nhân giấy này, ngụy trang thành thiên binh thiên tướng, thành tiên nữ, lấy cớ đón người lên trời hưởng phúc để mang người đi mà thôi.” Nhị thúc giải thích vài câu rồi khoát tay chỉ về cỗ kiệu. “E rằng chỉ có người ở trong kiệu là thật.”
Tôi vội chạy lại, nhấc màn kệu lên. Vừa nhìn vào trong thì quả nhiên thấy một người đang ngồi. Người này là người thật, không phải người giấy. Đó là một lão bà khoảng năm sáu mươi tuổi hiện đang ngơ ngác, thi thoảng lại mỉm cười thì thầm. “Bạn ta đã được thiên binh đón lên trời hưởng phúc rồi, bọn họ đã tới đón ta, rất nhanh thôi ta cũng sẽ được gặp lại bạn.”
Tôi không nói lên lời. Lão bà này vẫn còn tin vào điều đó sao?
Chú hai bình thản. “Lão bà này bị mê hoặc rồi, đỡ bà ấy xuống, hướng về đầu quay ba vòng thì sẽ tỉnh lại thôi.”
Thế là lão bà bị ba vị tuần bổ kéo ra khỏi cỗ kiệu. Cỗ kiệu được làm bằng giấy nhưng khá vững chắc, hoàn toàn có thể đỡ được trọng lượng của một người bình thường. Nữ tuần bổ đưa tay lên trước trán quay ba vòng, quả nhiên lão bà này giật nảy mình rồi tỉnh lại.
“Ta... ta đang ở đâu đây? Bạn của ta đâu rồi? Thiên binh thiên tướng và các tiên nữ không mang ta lên trời sao? Có phải ta đã lên đó rồi chăng?” Lão bà tuy đã tỉnh nhưng lại không biết có chuyện gì xảy ra. Bà chỉ mơ hồ nhớ lúc nửa đêm đột nhiên có một đám thiên binh thiên tướng mang kiệu đến nhà mình, rồi bà lên kiệu, sau đó thì u mê không nhớ gì nữa.
Đúng lúc đó có một xe tuần tra đi tới. Những tuần bổ khác nghe được động tĩnh vội chạy đến đây, tiếc là chậm mất một bước.
Xe tuần tra dừng lại, mấy cảnh sát mặc cảnh phục đi xuống. Dẫn đầu là một nam tuần bổ cao lớn, dáng vẻ anh tuấn, đội mũ kê-pi. Hắn bước nhanh đến trước mặt nữ tuần bổ hỏi. “Tử Y, vừa rồi ta nghe bên này vang lên tiếng súng nên chạy tới, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Nữ tuần bổ kia tên là Tử Y, về sau tôi mới biết nàng họ Hạ, tên đầy đủ là Hạ Tử Y, cái tên thật là dễ nghe. Còn nam tuần bổ này tên là Chu Thiên, là đồng sự với nàng. Một người là đội phó, một người là đội trưởng.
Hạ Tử Y kể lại sự việc một lần, Chu Thiên nghe xong thì há miệng kinh ngạc.
“Người giấy? Ngươi nói đám thiên binh thiên tướng và tiên nữ kia đều là người giấy sao? Sao có thể như vậy? Người giấy làm sao cử động, đi đứng như con người được?” Chu Thiên hoài nghi.
“Tự ngươi xem đi.” Hạ Tử Y không giải thích thêm, trực tiếp để cho mấy người kia tự đi quan sát. Bọn họ vòng qua đám người giấy một lần, sau khi quan sát thì xác thực đúng là người giấy thật.
“Tử Y, việc này rốt cuộc là sao?” Chu Thiên vẫn còn chưa tin được, vì dù sao hắn cũng là một tuần bổ, là người theo chủ nghĩa duy vật.
Chú hai tôi ở bên cạnh cất lời. “Còn có thể làm sao nữa? Sự việc không phải đã rõ rồi sao. Có người dùng tà thuật, đem hồn người giam ở trong đó, ngụy trang đám người giấy thành thiên binh thiên tướng và tiên nữ rồi bắt người sống vào trong kiệu khiêng đi. Những người bị mất tích thời gian qua cũng đều bị như thế cả, sợ là họ lành ít dữ nhiều rồi.”
Chu Thiên đưa mắt nhìn chú hai nói. “ngươi là ai? Cái gì mà tà thuật ở đây? Ngươi ăn nói lung tung cái gì vậy.”
“Điều hắn nói là sự thật đấy.” Hạ Tử Y lên tiếng. “Nếu không nhờ hắn xuất hiện đúng lúc, sợ là chúng ta sẽ chết ở đây.”
Hạ Tử Y đi tới trước mặt chú hai tôi, chân thành nói. “Cám ơn ngươi đã cứu chúng ta.”
Nét mặt Chu Thiên vẫn vô cùng khó coi. “Tử Y, người này toàn nhắc đến tà thuật, nhân hồn, những thứ đó mà ngươi cũng tin sao?”
“Chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, còn trước đó đám người giấy đúng là đã tấn công chúng ta, xém chút nữa chúng ta đã mất mạng rồi.”
Nói đến đó, vết thương trên vai nàng đột nhiên tê rần. Vừa nãy nàng bị càn khôn thương đâm trúng, vai áo bị rách ra, máu tươi vẫn còn đang chảy.
“Tử Y, ngươi bị thương rồi?” Chu Thiên ra vẻ quan tâm, muốn lại gần xem xét vết thương trên vai nàng nhưng nàng vội đẩy hắn ra. “Không việc gì, chỉ là vết thương ngoài da, lúc trở về băng bó một chút là được rồi.”
Tuy tôi còn trẻ nhưng cũng đã từng trải qua chuyện tình cảm nam nữ nên vừa nhìn là đã nhận ra, tên Chu Thiên này đang theo đuổi Hạ Tử Y, nhưng nhìn nàng có vẻ không ưa hắn lắm, có lẽ còn không thích nữa.
Chu Thiên thấy mình bị đối xử như vậy trước mặt nhiều người nhưng lại không thể nổi giận với nàng nên quay ra trút lửa giận lên người hai chú cháu tôi.
“Hừ, Tử Y, nếu là người giấy thì làm sao có thể làm bị thương ngươi được? Vết thương này là thật, nhưng ta không tin nó là do đám người giấy kia gây ra. Sợ là có người ở đây nói hươu nói vượn để che giấu mánh khóe hay ý đồ gì thôi.”
Lúc nói mấy lời đó, hắn nhìn xéo sang tôi và chú hai, ý tứ thế nào mọi người đều rõ. Chú hai tôi chỉ nhìn Chu Thiên cười nhẹ rồi thốt ra hai chữ. “Ngu xuẩn.”