Đây chẳng phải là thiên binh thiên tướng, tiên nữ trên trời nâng kiệu đón người ta lên trời hay sao? Chúng tôi cứ đi dò dẫm mà rốt cuộc cũng gặp được? Lẽ nào chúng tôi sẽ được đón thẳng lên trời?
Nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh này, tôi không thể nào tin được.
"Chú hai, chú có thấy chứ? Thực... thực sự có thiên binh thiên tướng, có tiên nữ mang kiệu đón người ta lên trời kìa. Trong cái kiệu đó chắc là người nào đó đã được lựa chọn rồi." Tôi run rẩy nói với chú hai.
Chú hai lại chỉ dùng sức hít mũi sâu một hơi rồi nói. "Yêu khí, yêu khí thật dày đặc."
"Yêu khí? Đó rõ ràng là tiên khí mà."
"Ngươi thì biết cái gì. Mấy thứ này không đơn giản, nhanh tìm chỗ trốn đi đã."
Chú hai ra lệnh, hai chúng tôi khẩn trương chạy đến khe hở giữa hai ngôi nhà cách đó không xa rồi trốn ở đó, lặng yên quan sát động tĩnh của đám người nọ. Tôi nhận thấy ánh mắt của đám thiên binh thiên tướng và tiên nữ kia đờ đẫn, có vẻ như họ cũng không nhìn thấy hai người chúng tôi. Động tác của bọn họ cứng nhắc, bước đi chậm chạp như đang đi trên một băng chuyền chạy ngược.
"Chú hai, bọn họ..."
"Đừng lên tiếng, trước khi biết rõ lai lịch thì đừng kinh động đến bọn họ."
Tôi vội gật đầu không dám nói gì thêm. Hai người chúng tôi trốn ở trong góc trừng mắt nhìn, đột nhiên có vài bóng người từ bên cạnh chúng tôi chạy ra. Bọn họ chúng là đám tuần bổ mà chúng tôi đã gặp lúc nãy. Chắc chắn là bọn họ cũng nghe thấy tiếng nhạc rồi lần theo âm thanh đó mà chạy đến đây.
"Không tốt, đám tuần bổ đang chạy về phía họ, liệu có chuyện gì xảy ra không?" Tôi khẩn trương hỏi.
Đám tuần bổ này thật quá lỗ mãng. Chưa biết đầu đuôi ra sao đã lao thẳng ra rồi. Bọn họ nếu không phải thiên binh thiên tướng thì là cái gì? Bọn họ có lẽ không giống như người bình thường nhưng mấy người tuần bổ kia khó mà chấp nhận điều ấy. BỌn họ đều là những người theo chủ nghĩa duy vật, chắc chắn không tin vào sự tồn tại của tà thần quỷ vật, người bọn họ muốn bắt chỉ đơn giản là hung thủ gây ra những vụ bắt cóc mà thôi.
Quả nhiên, đám tuần bổ nhanh chóng xuất hiện trước mắt mấy người thiên binh thiên tướng.
"Không được nhúc nhích, các ngươi dừng lại cho ta." Nữ tuần bổ cầm đầu hô lớn một tiếng, dáng vẻ nàng vô cùng uy nghiêm. Nếu là đám hung thủ bình thường chắc chắn đã bị nàng dọa cho sợ hãi, chỉ tiếc là đám người này lại chẳng coi ra gì, bọn họ dường như không nhìn thấy mấy người tuần bổ nên cứ chậm rãi tiến về phía trước.
Nữ tuần bổ rút súng trên người ra, chĩa họng súng đen ngòm chỉ vào mấy người thiên binh thiên tướng cất cao giọng. "Dừng lại cho ta, nếu không ta sẽ nổ súng."
Sau lưng nàng, hai nam tuần bổ khác cũng rút súng lục nhưng kết quả chẳng có tác dụng gì. Mấy người thiên binh thiên tướng và tiên nữ kia còn chẳng thèm nhìn vào ba người bọn họ, cứ tiếp tục khiêng kiệu tiến lên. Thấy hai bên ngày một tiến lại gần nhau, nữ tuần bổ càng ra vẻ giận dữ.
"Ta nói một lần cuối, nếu không dừng lại ta sẽ nổ súng. Ta đếm đến ba, tất cả dừng lại cho ta. Một... hai... ba!"
"Đùng!"
Nữ tuần bổ đúng là bị chọc giận, sau khi đếm tới ba thì bóp cò súng. MỘt tiếng nổ vang lên, viên đạn từ khẩu súng bay thẳng về một thiên binh thiên tướng đi trước. Vừa nhìn thấy nàng nổ súng, chú hai biến sắc.
"Cô gái này muốn chết hay sao. Những tên này đâu phải là người, bọn chúng sợ gì súng đạn? Nàng ta không giết được bọn chúng mà còn làm bọn chúng nổi giận mất thôi."
Trong chớp mắt, tôi cũng tỏ ra lo lắng. Chú hai nói không sai, sau khi viên đạn găm trúng người thiên binh thiên tướng đi trước kia thì hắn chẳng bị tổn thương gì. Nữ tuần bổ ngẩn người, hai thủ hạ của nàng cũng chóang váng.
Cỗ kiệu dừng lại, mấy người thiên binh thiên tướng và tiên nữ cũng dừng lại theo, trên mặt ai cũng tràn đầy nộ khí, diện mão trở nên dữ tợn. Từ trên người bọn họ tỏa ra từng đạo lệ khí khiến nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
Bầu không khí trở nên căng thẳng và quỷ dị vô cùng. Mấy người tuần bổ toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đang cảm nhận được từng luồng chi khí âm lãnh đang lan về phía bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng bức bách. Nhưng dù sao tuần bổ cũng không phải người thường, tâm lý của bọn họ vững vàng hơn người bình thường nhiều. Dù trong lòng có bất an thì nữ tuần bổ cầm đầu vẫn mạnh miệng quát.
"Rốt cuộc thì các ngươi là ai? Dám ngụy trang thành thiên binh thiên tướng và tiên nữ để hại người. Những người bị mất tích đều là do các ngươi bắt đi đúng không? Lá gan của các ngươi cũng lớn thật đấy, ta khuyên các ngươi nên thúc thủ chịu trói."
Nữ tuần bổ vừa nói xong mấy câu, đám thiên binh thiên tướng và tiên nữ đã nổi giận hoàn toàn. Hai tên thiên binh thiên tướng giơ càn khôn thương nhằm bọn họ đâm tới. Sắc mặt nữ tuần bổ sa sầm, thầm nhủ đám hung thủ thật to gan, chẳng những nguy trang để che mắt người khác mà còn dám ra tay với tuần bổ bọn nàng.