Vạn Bá Bình dở khóc dở cười, nói: "Hồ đại nhân, vị Chu tiên sinh này là lão hữu nhiều năm của ta." Nhưng mà kỳ thật lão cùng Chu Văn Cử làm gì có cái giao tình gì mà sâu đậm. Chu Văn Cử có danh xưng đệ nhất Thánh Thủ Tây Xuyên, xưa nay tự cho mình là siêu việt, làm người thì cao ngạo, nếu không nể mặt thái thú Tiếp Châu là Dương Đạo Toàn, gã sẽ không phong trần mệt mỏi, vượt núi băng ngàn để tới đây xem bệnh cho con của một cái thổ hào.Bởi vì y thuật cao siêu, lại đã từng cứu tính mạng Dương Đạo Toàn, vì vậy Dương Đạo Toàn coi y là khách quý, còn trong mắt Chu Văn Cử đương nhiên sẽ không thèm nhìn một tên quan cửu phẩm ở địa phương nho nhỏ này, mà nguyên nhân hắn có thành kiến với Hồ Tiểu Thiên chính là do thủ pháp trị liệu của Hồ Tiểu Thiên, không hề liên quan đến địa vị của Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ồ! hóa ra đây là Chu tiên sinh? Thất kính thất kính, vừa rồi hắn nói ta xem mạng người như cỏ rác, vậy Vạn viên ngoại cũng cho là như vậy sao?"
Vạn Bá Bình vội vàng lắc đầu, nói: "Hồ đại nhân không nên hiểu lầm, ta không có ý này, Chu tiên sinh cũng không có ý này." Hồ Tiểu Thiên cứu được tính mạng con thứ hai của lão là một sự thật không thể chối cãi.
Chu Văn Cử dường như biết rằng hiện tại đã không nhịn nổi, gã đập bàn phẫn nộ nói: "Lang băm hại người, não của Vạn công tử đang tốt lại bị ngươi đục mất một khối, người thanh niên khôn ngoan này có khả năng bị ngươi miễn cưỡng trị bệnh mà biến thành một kẻ đần độn nửa tỉnh nửa mê, ngươi rõ ràng còn vô liêm sỉ mà bắt chẹt vơ vét tài sản, loại người như ngươi căn bản chính là sỉ nhục của ngành y." Chẳng những đứng lên, hơn nữa ngón tay trực tiếp chỉ vào Hồ Tiểu Thiên.
Vạn Bá Bình vẻ mặt lúng túng, chẳng qua là lão đem chuyện đã xảy ra nói cho Chu Văn Cử nghe, nhưng lão căn bản là không nghĩ tới tính cách của tên Chu Văn Cử này lại ghét ác như cừu. Trông thấy Hồ Tiểu Thiên liền bộc lộ ra vậy.
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh, nhìn qua Vạn Bá Bình cười lạnh, nguyên nhân cực kỳ đơn giản, nếu Vạn Bá Bình không nói bản thân muốn bạc của hắn. Chu Văn Cử làm sao biết được? Nói lão tử bắt chẹt vơ vét tài sản, Vạn Bá Bình a Vạn Bá Bình, ngươi chỉ là lão rùa đen, sớm biết ngươi là loại người như thế, ta cái kia chín đầu lư hương đổi lại được lại lòng dạ hiểm độc.
Vạn Bá Bình một bên khuyên nhủ: "Chu tiên sinh, xin ngài bớt giận, xin bớt giận, Hồ đại nhân không phải loại người như thế." Kỳ thực cái tên này dối trá vô cùng, từ khi Chu Văn Cử đến, sau khi nêu quan điểm bản thân. Lão liền sinh ra nghi ngờ với mọi hành động của Hồ Tiểu Thiên, thấy Chu Văn Cử thẳng mặt chỉ trích Hồ Tiểu Thiên, trong lòng thầm tỏ ý vui mừng.
Lúc này Chu Văn Cử tiến lên một bước nói: "Ngươi không cần cố kỵ, quan thì như làm sao? Quan giả y quốc. Y giả y nhân*, phàm là làm nghề y đều là người có một tấm lòng từ bi, nếu như ngươi không chắc chắn sẽ không chữa khỏi cho người bệnh được, vì sao phải đem tính mạng của người bệnh ra mạo hiểm?"
*Quan giả y quốc. Y giả y nhân: Kẻ làm quan góp sức xây dựng đất nước, kẻ hành nghề y thì ra sức cứu người.
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nói: "Nghe Chu tiên sinh nói, ngươi hẳn là rất là cao minh a, với bệnh tình của Nhị công tử, ngươi có cao kiến gì?"
Chu Văn Cử nói: "Dĩ nhiên là dùng thuốc làm tan đi máu bầm."
"Dùng loại thuốc nào để làm tan máu bầm ứ đọng?"
"Chức Kim thảo, Thanh Dao lộ, cộng thêm phối chế gia truyền Hóa Huyết tán của ta. Hẳn là được."
Hồ Tiểu Thiên bĩu môi đáp: "Nói xuông thì dễ, làm mới thấy khó, bệnh tình của Vạn Đình Thịnh đang trong tình trạng nguy kịch, cho dù thuốc của lão thật sự hữu hiệu, nhưng chỉ sợ không đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn, huống chi bản thân lão đang ở Tiếp châu. Đợi lão mang thuốc chạy đến, e rằng Vạn Đình Thịnh đã sớm đi đời nhà ma rồi, hiện tại lão còn dám ở đây thả rắm như vậy!"
"Ách. . . Ngươi. . ." Chu Văn Cử là một văn nhân, bị miệng lưỡi thô lỗ của tên tiểu tử này làm cho tức giận đến cứng họng.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Loại người như ngươi đúng là đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng đấy, ta xin khẳng định một chuyện. Dưới tình huống lúc đó, nếu ta không đục sọ não Nhị công tử để lấy ra cục máu tích tụ, hắn tuyệt đối không sống tới bây giờ."
Chu Văn Cử giở lý sự ra để tranh cãi: "Sống tới bây giờ? Một người ngay cả mình là ai cũng không biết, phụ mẫu huynh đệ đều không nhận ra, hắn sống như vậy so với người chết có gì khác nhau?"
Hồ Tiểu Thiên nhìn Chu Văn Cử nói: "Lời này có lẽ lão nên hỏi Vạn viên ngoại!"
Vạn Bá Bình cuối cùng cũng nói một câu công đạo: "Ở tình huống lúc ấy, nếu không có Hồ đại nhân ra tay, khuyển tử sớm một mạng về trời rồi."
Chu Văn Cử nói: "Nếu ngươi nói mở sọ lấy máu vẫn có đạo lý, nhưng gọi hồn mà ngươi bảo là dựa vào căn cứ nào? Thân là một thầy thuốc, ngươi nên rõ trên đời này căn bản không có cái gì gọi là ma quỷ, ngươi lại mượn điều này hòng dọa dẫm vơ vét tài sản, ngươi còn một chút lương tâm hay không?"
Trước mắt, Hồ Tiểu Thiên ý thức được bản thân đã gặp một người hoàn toàn tôn thờ chủ nghĩa duy vật, đối phương đến đây dường như chỉ muốn vạch trần mình, từ biểu cảm âm trầm bất ổn trên mặt Vạn Bá Bình mà đoán, có vẻ lão đã bắt đầu dao động. Tự thân Hồ Tiểu Thiên minh bạch, cái gì chiêu hồn, cái gì phong thủy cơ bản lấy cớ qua quýt cho yên chuyện. Khi đó, hắn tìm kiếm ra nhiều lý do như vậy, chung quy là vì hai nguyên nhân, một là thuyết phục Vạn Bá Bình yên tâm cho hắn mổ sọ, hai là muốn giúp đỡ tiểu quả phụ Nhạc Dao. Ai ngờ gặp Trình Giảo Kim giết ra giữa đường, một vị thần y Tây Xuyên đến từ Tiếp châu, lão già Chu Văn Cử này giống như đặc biệt đến để lật tẩy mình.
Hồ Tiểu Thiên thấy vậy cũng không sợ hãi, hắn thở dài nói: "Vạn viên ngoại, ông tin hắn hay tin ta?"
Vạn Bá Bình đương nhiên không phải người ngu, từ lúc Hồ Tiểu Thiên nói về chiêu hồn gì gì đó thì lão đã bán tín bán nghi rồi. Chẳng qua lúc trước lão thương con sốt ruột nên mới nhịn đau ra giá lớn như vậy, sau này thấy Hồ Tiểu Thiên lảm nhảm về thuyết phong thủy, dùng một cái lư hương bỏ đi đòi của lão tới ba trăm lượng vàng. Vạn Bá Bình vốn cũng chẳng phải người lương thiện gì, lúc trước mạng nhi tử nguy trong sớm tối, thế nên lão cũng không kịp đau lòng số vàng này. Bây giờ tình huống của nhi tử lão đã ổn định, nhớ tới sáu trăm lượng vàng đưa cho Hồ Tiểu Thiên lão lại thấy xót ruột. Huống chi gần đây Hồ Tiểu Thiên lại đưa ra chủ ý bán hàng từ thiện, còn muốn lão là người khởi xướng, nên đương nhiên Vạn Bá Bình lão sẽ hoài nghi mục đích thật sự của Hồ Tiểu Thiên, thậm chí còn nghĩ không lẽ tiểu tử này muốn tính kế lão lần nữa. Vạn Bá Bình nói: "Hai vị đều là bằng hữu của ta, tới đây đều vì trợ giúp Vạn mỗ, vậy nên đừng vì bất đồng quan điểm mà tổn thương hòa khí." Lão không trả lời câu hỏi của Hồ Tiểu Thiên mà nói nước đôi.
Thấy Vạn Bá Bình đã nghi ngờ mình, Hồ Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng nói: "Đã như vậy xem ra ta ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cáo từ!"
Vạn Bá Bình đang muốn giữ lại thì nghe Chu Văn Cử nói: "Chu mỗ cũng có chút nghiên cứu về phong thủy, không biết lời người nói Vạn gia phong thủy xấu ở điểm nào?"
Hồ Tiểu Thiên chậm rãi xoay người lại, lẳng lặng nhìn Chu Văn Cử, thầm nghĩ hôm nay đã gặp phải địch thủ. Lúc trước hắn chỉ nghĩ Chu Văn Cử là một lang trung khá tốt, không nghĩ tới y lại biết về phong thủy, mà phiền phức là gia hỏa này lại đối nghịch với mình, còn không chịu buông tha cho mình nữa.
Ta xem Vạn phủ âm dương giao hòa, trước nhìn thấy sông sau lưng dựa núi, chính là địa phương sở hữu phong thủy vô cùng tuyệt hảo. Về sau hỏi qua Vạn viên ngoại mới biết được, Vạn phủ là do đại sư Chu Quỷ Ưng xem qua vị trí rồi xây dựng. Chu đại sư trên thông thiên văn dưới tường địa lý, là đệ nhất kỳ nhân tại Tây Xuyên, ngươi cho rằng hiểu biết của mình về lĩnh vực Phong Thủy lại có thể cao minh hơn lão nhân gia người sao?" Giọng nói của Chu đại sư lộ vẻ vô cùng cung kính.
Hồ Tiểu Thiên chưa từng nghe đến vị Trư đại sư hay Ngưu đại sư này bèn cười lạnh đáp lời:
"Bất luận là người đức cao vọng trọng đến đâu, nhận thức cũng đều có hạn, thứ ta nhìn thấy chưa chắc lão đã nhận ra."
Chu Văn Cử thấy Hồ Tiểu Thiên cuồng vọng như vậy thì trong lòng càng tức giận hơn, lớn tiếng nói: "Nếu như ngươi hiểu về Phong Thủy, vậy có biết cái gì gọi là Long, Thổ, Huyệt, Thuỷ, Phương hay không?" Năm chữ mà y nói chính là năm yếu tố trong phong thủy học. 'Long' nghĩa là thế núi triền miên, Thổ là chỉ đồi núi bao quanh, Huyệt là nơi phong thủy tụ hội, Thủy là nơi sông nước chảy qua, Phương chỉ phương hướng. Như thế ý nói Phong Thủy tốt là sau dựa núi dài, hai bên là đồi thấp bao quanh, chính giữa thông thoáng, trước có sông thảy qua. Thế phong thủy này là lý tưởng bởi vì sau có núi lớn, mùa đông có thể chắn gió lạnh từ phương Bắc thổi tới; phía trước có nước để mùa hè đón gió mát, cũng thuận tiện cho sinh hoạt; còn hai bên có đồi núi tạo thành không gian khép kín, là bố cục Phong Thủy hoàn chỉnh nhất.
Đối với thuật Phong thủy, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn dốt đặc cán mai, hắn đâu có am hiểu mấy thứ này, thật hối hận khi xưa không chịu chăm chỉ đọc sách, sớm biết hôm nay gặp loại cục diện này, trước đây nên xem sơ qua mấy quyển sách Phong thủy, cũng có từ ngữ để ứng phó tình cảnh xảy ra bất ngờ như lúc này. Nhưng tư duy của Hồ Tiểu Thiên rất linh hoạt, hơn nữa lời nói sắc bén, mặc dù đang ở hoàn cảnh xấu, hắn vẫn nhanh chóng phát động phản kích, hắn cười sang sảng, lấy tiếng cười cắt ngang chất vấn liên tiếp của Chu Văn Cử, để bản thân nắm bắt quyền phát ngôn, một lần nữa kéo quyền chủ động của cuộc tranh luận gay gắt giữa hai người về phía mình.
Chu Văn Cử quả nhiên bị trận cười quái dị của Hồ Tiểu Thiên ngắt lời, Hồ Tiểu Thiên không đi nữa, mà tiến về phía Chu Văn Cử một bước: "Vị tiên sinh họ Chu này dường như đọc qua không ít sách."
Chu Văn Cử đáp: "Tuy đọc không nhiều lắm, nhưng cũng hơn vạn quyển!" Lão liếc xéo Hồ Tiểu Thiên, bụng thầm nghĩ trẻ ranh vẫn chỉ là trẻ ranh, những quyển sách ta từng đọc hết còn nhiều hơn số sách ngươi thấy đấy.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Trước giờ, bản quan luôn kính trọng người đọc sách, nhưng cũng khinh thường người đọc sách nhất! Đọc sách tinh thông không dựa dẫm vào số lượng, người đọc sách thông minh chân chính, mỗi lần đọc hết một quyển sách đều lĩnh hội được tinh thần trong sách, thấu hiểu đạo lý bên trong, có áp dụng kiến thức trong sách ra ngoài thực tế, đó gọi là đọc sách sống, chỉ có nhân tài như vậy mới được tin dùng, mà đa số người đọc sách đều là đọc thuộc lòng, đọc sách phá vạn quyển, nhớ chỉ là tên quyển sách, còn nội dung trong đó thì hoàn toàn mù tịt, ngươi kiểu này là mọt sách, chỉ biết đọc sách chết mà thôi, ngay cả hơn ngàn vạn quyển đi chăng nữacũng chẳng có chỗ để dùng!"
Chu Văn Cử tức giận nói: "Nhưng vẫn tốt hơn vài người không hiểu mà giả vờ hiểu!"