Từ trên cây tùng cổ, Mộ Dung Phi Yên cũng bay vút xuống, ngồi trên lưng ngựa rồi quay đầu ngựa lại, hai chân kẹp vào bụng tuấn mã, nói với Hồ Tiểu Thiên: "Ra khỏi rừng cây trước đã rồi nói sau." Bởi vì đang chạy trối chết, Hồ Tiểu Thiên cũng bất chấp tất cả phóng ngựa lao điên cuồng, con ngựa càng chạy càng nhanh, nếu như bình thường hắn chắc chắn không bao giờ có can đảm làm như vậy.
Mộ Dung Phi Yên theo ngay sát phía sau, đột nhiên có tên bắn lén phóng tới, Mộ Dung Phi Yên vội rút ra lợi kiếm che chắn xung quanh, đánh rơi các mũi tên bay về phía Hồ Tiểu Thiên, giúp đỡ hắn cản lại phía sau, cũng may là kỹ xảo bắn tên của mấy tên mã tặc này không cao, nếu không cũng chắc chắn không thể đánh dễ dàng như vậy được.
Đám gia đinh kia lúc này đã chạy ra khỏi rừng cây, giờ mới chợt nhớ tới Thiếu gia nhà bọn hắn vẫn còn chưa ra liền quay đầu nhìn lại thì đã thấy Hồ Tiểu Thiên phóng ngựa điên cuồng lao tới. Thấy vậy, Lương Đại Tráng vội kêu lên: "Thiếu gia! Chạy mau!"
Hồ Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn đám gia đinh, trong lòng âm thầm nảy suy nghĩ ác độc, chờ lão tử thoát khỏi nguy hiểm liền tìm đám hỗn đản các ngươi tính sổ, khốn kiếp... Ngay khi hắn chạy trốn tới gần bìa rừng, thì trên mặt đất bỗng xuất hiện một sợi bán mã tác (sợi dây giăng ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương) đang kéo căng. Tuyết Hoa Thông đang phi nước đại không kịp chú ý tới sợi dây dưới mặt đất liền bị bán mã tác cản lại, chân trước lập tức khuỵu xuống, chỉ kêu lên một tiếng liền ngã xuống dưới đất. Còn Hồ Tiểu Thiên cũng do quán tính liền bay lên trên, sau đó, gia hỏa này liền mở rộng hai tay ra giống như máy bay phản lực lao ngay xuống đất. Sau khi rơi xuống còn trượt đi từng năm trượng mới dừng lại.
Bốn gã gia đinh thấy vậy liên trợn mắt há hốc mồm, Lương Đại Tráng vẫn không quên nịnh nọt: "Thiếu gia! Chiêu bình sa lạc nhạn này hay quá..." Bọn hắn sững sờ trong chốc lát mới nhớ tới việc đi đỡ thiếu gia nhà mình lên, nhưng chưa kịp đi được vài bước đã thấy mấy chục người từ trong rừng xông ra, bọn họ ăn vận quần áo sặc sỡ, trên mặt thì bôi nhọ nồi đen thui, cả đám đều gào lên rồi nhào tới Hồ Tiểu Thiên.
Đám gia đinh thấy vậy liền sợ tới mức không dám tiến về phía trước nữa, đối phương quá nhiều người, cho dù bọn hắn có xông lên thì cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi. Lúc này, Lương Đại Tráng còn không quên lấy lòng: "Thiếu gia, đừng sợ, ta đến cứu ngài đây...! Giọng tên gia hỏa này cũng không hề nhỏ, thế nhưng đôi chân phía dưới thì không những không tiến về phía trước mà còn liên lục lui về sau.
Tuy Hồ Tiểu Thiên vừa rơi một phát thất điên bát đảo, thế nhưng đầu óc của hắn còn chưa hồ đồ, mấy câu nói của Lương Đại Tráng hắn đều nghe rõ ràng, còn chứng kiến tên này vừa la hét vừa lùi lại liền chửi thầm một câu con mẹ nó, lát nữa ta sẽ tính sổ với các ngươi sau.
Vừa nhìn thấy đám mã tặc tay cầm đao thương côn bổng hùng hổ đánh tới, Hồ Tiểu Thiên liền sợ tới mức hồn phi phách tán, trước mắt cần chạy trốn mới là thượng sách thế nhưng hắn có thể trốn đi đâu đây? Nói đến công phu chạy trốn này hắn không thể bằng bốn gã gia đinh được.
Ngay khi Hồ Tiểu Thiên dường như đã buông xuôi tất cả thì Mộ Dung Phi Yên phóng ngựa tới, một kiếm đã đẩy lệch mũi tên đang bắn tới, lớn tiếng nói: "Lên ngựa!"
Hồ Tiểu Thiên thấy Mộ Dung Phi Yên thúc ngựa đến gần liền cố gắng chớp mắt, thế nhưng với kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn mà muốn nhảy lên lưng một con ngựa đang chạy như bay thì độ khó cũng tương đương với leo lên Everest a!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộ Dung Phi Yên đã nhanh chóng tới trước mặt của hắn, tay trái đổi sang cầm kiếm còn tay phải thì vươn ra cầm lấy tay phải của Hồ Tiểu Thiên, dùng sức kéo lên đồng thời Hồ Tiểu Thiên cũng lấy đà theo sức kéo của nàng liền đằng vân giá vụ bay lên, thế nhưng do lấy đà quá mạnh nên thiếu chút nữa cũng nhảy từ bên này sang bên kia ngựa, cũng may mà có Mộ Dung Phi Yên kéo lại, gia hỏa này mới rơi được xuống sau lưng Mộ Dung Phi Yên. Hai tay y cố gắng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mộ Dung Phi Yên, sức lực mạnh tới mức suýt chút nữa ôm gãy vòng eo của nàng.
Mộ Dung Phi Yên nhíu mày, trong lòng tự nhủ cái tên này rõ ràng là đang thừa cơ chấm mút, thế nhưng lần này Hồ Tiểu Thiên chắc chắn là bị oan, lúc này đang thời khắc sinh tử tồn vong, làm sao hắn còn nghĩ tới chuyện này được. Trường kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên bay múa liên tiếp đánh bay mấy mũi tên đang bay tới.
Phía trước lại có một sợi bán mã tác đang kéo căng, hắc mã thấy vậy liền phi qua bán mã tác, chở hai người Mộ Dung Phi Yên và Hồ Tiểu Thiên ra khỏi rừng cây một cách thuận lợi. Lúc này cả người Hồ Tiểu Thiên đã ra đầy mồ hôi lạnh, đến thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào cảnh sát nhân dân, xem ra tất cả đám gia đinh nhà hắn đều không đáng tin cậy.
Mộ Dung Phi Yên nhanh chóng đuổi theo bốn tên gia đinh, Lương Đại Tráng thấy Hồ Tiểu Thiên được cứu ra, cũng rất vui mừng. Đến nơi, Mộ Dung Phi Yên nói với Hồ Tiểu Thiên: "Xuống ngựa, ta muốn quay lại!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thôi được rồi, người không có việc gì là được"
"Xuống dưới!" thái độ Mộ Dung Phi Yên cực kỳ kiên quyết, giống như nếu Hò Tiểu Thiên không đi xuống thì nàng sẽ đẩy hắn xuống
Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể trở mình xuống ngựa, hắn vừa mới xuống ngựa, Mộ Dung Phi Yên liền quay đầu ngựa lại, một lần nữa phóng tới đám mã tặc kia.
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua đám mấy chục tên mã tặc đang lao như thủy triều qua phía bọn họ, gấp tới độ dậm chân, cô nàng Mộ Dung này đúng là hữu dũng vô mưu, nay địch nhiều ta ít, không nên ham chiến chứ!
Giọng Mộ Dung Phi Yên từ phía trước truyền tới: "Các ngươi đến nơi an toàn trước chờ ta!"
Nơi an toàn chính là chạy ngược lại, Lương Đại Tráng nói: "Thiếu gia, để ta bảo vệ ngài..." Còn chưa nói hết câu, Hồ Tiểu Thiên đã hung hăng nên một quyền vào mũi của hắn, đau đến mức nước mắt nước mũi của hắn chảy ra hết cả, hắn ôm cái mũi thảm thiết nói: "Thiếu gia..." Hồ Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái này là thù mới hận cũ cùng tính một lượt! Này thì bình sa lạc nhạn, này thì ngã đại gia ngươi..."
Mộ Dung Phi Yên một người một ngựa lao vào giữa đám mã tặc, giống như một làn khói đen bay tới đánh cho nhóm mã tặc tán loạn, đám mã tặc làm sao có thể nghĩ tới sẽ có một nhân vật lợi hại như vậy, trước mặt Mộ Dung Phi Yên bọn chúng căn bản không thể làm gì được. Cũng may mà Mộ Dung Phi Yên còn hạ thủ lưu tình, không muốn lấy mạng đối phương, kiếm trong tay chỉ cao thấp tung bay đâm bị thương đối thủ liền thu hồi. Đám mã tặc bị Mộ Dung Phi Yên chấn nhiếp liền nhanh chóng chạy mất.
Mục tiêu của Mộ Dung Phi Yên là một đại hán áo đen trong đám người, người này dáng người khôi ngô, đang cưỡi Ô Truy mã, trong tay còn cầm theo một cây lang nha bổng vừa thô vừa to, khi thấy Mộ Dung Phi Yên một người một ngựa lao đến phía mình, hai mắt liền lộ ra một tia hàn ý, lại nhìn thấy bọn thuộc hạ đang nhao nhao chạy thục mạng, nếu còn tiếp tục như vậy quân của hắn sẽ nhanh chóng tan rã. Hắn chỉ có kiên trì nghênh tiếp, tay phải kéo cương ngựa, tay trái kẹp lấy bụng ngựa vọt hướng Mộ Dung Phi Yên. Đến khi chỉ còn cách Mộ Dung Phi Yên khoảng ba trượng liền giơ Lang Nha Bổng trong tay lên, hô một tiếng rồi đánh tới Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên nghiêng người về phía sau, thân hình mềm mại dường như đã dán trên lưng ngựa, trường kiếm trong tay như làn thu thủy, nhìn như hời hợt mà đâm vào vai đối phương, đại hán áo đen kêu lên một tiếng, đầu vai vô cùng đau nhức, Lang Nha Bổng trong tay lập tức rơi xuống đất, còn tạo thành một cái hố sâu. Chỉ một chiêu đã định thắng thua, võ công hai người thực sự chênh lệch quá lớn, đây cũng là lý do tại sao Mộ Dung Phi Yên có thể một mình xâm nhập trận địch, nàng cũng không phải là hữu dũng vô mưu như lời Hồ Tiểu Thiên nói, đối với đám ô hợp này, nàng có thể lấy thủ cấp tên thủ lĩnh dễ như trở bàn tay, điều này Mộ Dung Phi Yên hoàn toàn tin tưởng.
Kiếm của Mộ Dung Phi Yên nhanh chóng quét tới lần nữa, đâm mạnh vào mông của Ô Truy Mã, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua, mục đích của Mộ Dung Phi Yên đúng là bắt thủ lĩnh của đám mã tặc.
Ô Truy mã bị đau liền hí đài một tràng, đau đớn khiến nó điên cuồng nhảy lên, hất bay đại hán áo đen xuống đất. Không chờ cho hắn kịp đứng lên, Mộ Dung Phi Yên đã thúc ngựa quay lại, mũi kiếm lạnh băng đâm vào cổ họng hắn, khi cách da chỉ còn một phân thì dừng lại, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn về phía đại hán áo đen.
Thân mình đại hán áo đen lập tức cứng ngắc lại, không nhúc nhích, yết hầu do khẩn trương mà lên xuống liên tục. Kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên run lên một cái liền cắt đứt miếng vải đen trên mặt đại hán áo đen. Đại hán lần này dường như đã chuẩn bị kỹ càng, không những che mặt lại còn dùng tro bôi đen cả khuôn mặt. Thế nhưng Mộ Dung Phi Yên chỉ cần liếc một cái cũng vẫn nhận ra hắn, người này đúng là con trai cả của Giá Bộ Thị Lang Đường Văn Chính, Đường Thiết Hán.
Mộ Dung Phi Yên và muội tử Đường Khinh Tuyền của hắn vốn là khuê trung mật hữu, cho nên nàng cũng khá quen thuộc với mấy huynh muội này, nàng thấy đại hán trong đám mã tặc liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, lại còn từng chứng kiến hắn là thủ lĩnh của đám người kia nên đứt khoát trình diễn màn một mình bắt giặc này.
Đường Thiết Hán thấy mảnh vải che mặt mình bị tháo xuống liền cuống quít giơ tay che mặt giống như đang có tật giật mình.
Mộ Dung Phi Yên lắc đầu, cắn môi quyết đoán nói: "Đi đi, đừng để tôi nhìn thấy các huynh nữa!"
Đường Thiết Hán biết Mộ Dung Phi Yên đã nhận ra mình, tính cách công tư phân minh của nàng hắn vô cùng hiểu rõ nên không nghĩ tới nàng lại tha cho mình, hắn vô cùng chật vật đứng lên, đám người lần này hắn đem theo khá đông thế nhưng nếu có thể bán mạng vì hắn thì lại chẳng có mấy, lúc này đã chạy khoảng bảy tám phần rồi, mặc dù chưa trốn đi thế nhưng vẫn núp trong rừng cây chờ xem náo nhiệt.