Đôi mi thanh tú của Mộ Dung Phi Yên hơi nhướng lên nói: "Có cái gì không đúng?"
Hồ Tiểu Thiên ghé sát vào tai cô, dùng thanh âm mà chỉ mỗi cô nghe được nói: "Lão giả kia có thể là một thái giám!"
Mộ Dung Phi Yên "a.." nhẹ một tiếng, rồi khuôn mặt bất chợt ửng đỏ, cô có chút oán trách liếc qua Hồ Tiểu Thiên mà nói: "Làm sao ngươi biết?" Hỏi xong những lời này thì cô cảm thấy có chút hối hận, tự nhiên lại đi hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy làm gì?
Hồ Tiểu Thiên lại thật sự vì cô mà giải thích: "Của quý của ông ta đã bị cắt rồi, nếu không tin, cô có thể tự đi mà nhìn!"
Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên đỏ rực đến tận cổ, đầu cô cúi xuống, đôi mắt đẹp nhìn như dán vào mũi chân của chính mình. Việc này không thể trách Hồ Tiểu Thiên được, rõ ràng là chính cô hỏi y đấy. Nhưng mà tên hỗn đản này cũng thật là vô sỉ, tại sao phải nói hết ra như vậy, chẳng lẽ cho rằng bổn cô nương không biết thái giám là gì chắc? Cái thằng này nhất định là đang cố ý khiến cho cô khó chịu. Tên hỗn đản! đại hỗn đản! lại dám bảo ta tự đi nhìn xem, ta chính là hoàng hoa khuê nữ ah!
Quả thật lúc này Hồ Tiểu Thiên không hề có ý tứ làm cho Mộ Dung Phi Yên khó chịu, y thấp giọng nói: "Loại người này bình thường sống trong đại nội hoàng cung, rất ít ra ngoài, cô bé kia cũng khiến cho người khác cảm giác rất không bình thường, cô có từng thấy con cái nhà ai mới mười một mười hai tuổi mà đã biểu hiện ra khí thế bức người như thế chưa?"
Lời nói của Hồ Tiểu Thiên đã khiến cho Mộ Dung Phi Yên lập tức tỉnh ra, càng nghĩ lại càng thấy chuyện này kỳ quặc. Cô thấp giọng nói: "Theo như ngươi nói thì cô bé kia có thể là một tiểu thư cành vàng lá ngọc? " Chỉ tính đến con trai của Hoàng Thượng Đại Khang thì đã có 27 người, số lượng con gái so với con trai còn nhiều hơn. Những người lớn lên trong thâm cung đô thành thì chắc gì họ đã biết, nên nếu như nói cô bé kia là một vị công chúa nào đó của hoàng thất thì cũng rất có thể ah, nếu không thì tại sao bên người của cô bé lại có một lão thái giám đi cùng?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Là ai thì ta không biết, nhưng ta dám khẳng định cô bé này không phải là cháu gái lão thái giám kia. Tờ chứng từ này cô nhất định phải cất giữ cẩn thận, nếu như thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, coi như chúng ta còn có nó làm bằng chứng. Đúng rồi, hai ông cháu tay không trống trơn, không có khả năng không mang theo hành lý, cô quay lại nói bóng nói gió hỏi thoáng một phát, xem cô bé có hay không còn bỏ sót thứ gì đó?"
Nhìn vào cách xử lý chuyện đã xảy ra liền thể thấy được tâm trí cùng thủ đoạn của một người. Bây giờ Mộ Dung Phi Yên đối với Hồ Tiểu Thiên đã không thể không bội phục rồi, thằng này thật sự là quá khôn khéo, rất nhiều chuyện mới nhìn đã có thể suy ra ngọn nguồn. Luận võ công, chính mình chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đập phát chết luôn thằng này, thế nhưng mà nói tới tâm kế, ở trước mặt y thì cô luôn cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng. Đừng nhìn trên đường đi cứ động một chút cô lại ra lệnh, nhìn bên ngoài thì vô cùng uy phong, dường như tuyệt đối nắm giữ địa vị thống soái, nhưng khi chân chính gặp đại sự, thì luôn là Hồ Tiểu Thiên nói gì cô nghe nấy.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi có thực sự nắm chắc chữa tốt cho lão thái...." Cô hơi dừng lại một chút rồi mới nói: "ông lão ấy!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta cũng không có khả năng khởi tử hồi sinh, nhưng mà ông ta chẳng phải còn chưa chết hay sao? chữa ngựa chết trở thành ngựa sống a!"
Hồ Tiểu Thiên từ trong bốn gã gia đinh chọn lấy hai tên làm trợ thủ, chính là Hồ Phật và Thiệu Nhất Giác. Lương Đại Tráng là tên đầu tiên bị y loại bỏ, nhìn vào khoảng thời gian tiếp xúc cùng hắn, thì thằng này tuyệt đối là một tên thành sự không có bại sự thì có thừa. Luận nịnh hót, trong số gia đinh thì xếp hạng đầu, nhưng mà nói đến làm việc, thì thằng này lại trốn chui trốn lủi ngay.
Mặc dù có được một nhóm khí giới giải phẫu, nhưng mà cũng vẫn còn thiếu rất nhiều, giải phẫu cắt chân độ nguy hiểm rất cao, cộng thêm trước mắt không có điều kiện gây tê, điều này làm cho Hồ Tiểu Thiên cảm thấy giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi ah.
Hồ Tiểu Thiên sử dụng rượu mạnh tiến hành khử trùng cho ông ta, còn ông ta thì từ đầu tới cuối luôn chìm trong tình trạng hôn mê, như thế cũng khiến cuộc giải phẫu được thuận lợi thêm một chút. Nếu như có thể trong lúc lão hôn mê mà hoàn thành giải phẫu cắt chân, thì coi như vận khí cũng đủ tốt. Về phần sau khi phẫu thuật xong, lão có thể tỉnh lại hay không, thì Hồ Tiểu Thiên cũng chả có gì nắm chắc. Mọi việc cứ kệ theo ý trời ah!
Không có cách nào bảo chứng vô khuẩn, không có gây tê, không có điều kiện truyền máu, thậm chí không có dụng cụ chiếu sáng, giải phẫu như vậy độ phong hiểm là rất lớn, xác xuất thành công cực thấp. Hồ Tiểu Thiên còn chưa có kinh nghiệm thực hiện cuộc phẫu thuật không hề nắm chắc như vậy. Y cho rằng lão già này hôm nay, có đến tám chín phần mười sẽ chết trong quá trình giải phẫu. Nhưng nếu như y không tiến hành cứu chữa, thì lão già này cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Vì 1% cơ hội, Hồ Tiểu Thiên cuối cùng quyết định buông tay đánh cược một lần. Dùng hết khả năng làm thật tốt từng công đoạn, hy vọng số mênh lão già này đủ dày, có thể gắng gượng qua kiếp nạn trước mắt. Mặc dù y và lão ta không có nửa điểm dính dáng, nhưng mà tấm lòng thầy thuốc nhân nghĩa, khi chính thức đối mặt với bênh nhân, thì y đức ẩn sâu trong con người y lại trỗi dậy.
Từ đầu gối cho tới đùi phải của lão già cũng đã máu thịt lẫn lộn, xương bánh chè, xương bắp chân hoàn toàn vỡ vụn, không có giá trị giữ lại, phải mau chóng tiến hành giải phẫu cắt chân. Hồ Tiểu Thiên dùng dây cung buộc chặt ở bẹn đùi lão ta để cầm máu, sử dụng dây cung gân trâu này chính là bởi vì chỉ có mỗi nó là có tính co dãn. Nơi lựa chọn để hạ đao chính là tại phía dưới khớp xương đùi và bẹn 25 cm. Đây cũng là vị trí cắt chân thường dùng ở khoa chỉnh hình. Y dùng đao giải phẫu mở ra làn da, tách riêng ra da và thịt, rồi lật ngửa lớp da lên trên.
Dựa theo phương pháp giải phẫu thông thường để cắt thân thể và xương cốt, buộc ga-rô cắt đứt tĩnh mạch lớn, dùng khe hở dưới da để khéo léo tách ra động mạch đùi, tĩnh mạch đùi và các dây thần kinh ẩn, rồi phân biệt tiến hành xử lý cắt đứt. Sau khi giải quyết xong vấn đề mạch máu và các dây thần kinh, y liền tiến hành cắt đứt hoàn toàn cơ bắp từ mặt da hạ xuống ba ly cho đến tận xương đùi, cắt đứt màng xương, sau đó sử dụng cưa bằng kim loại cưa đứt xương đùi, triệt để cắt bỏ phần bị thương.
Hai người Hồ Phật cùng Thiệu Nhất Giác phụ trách đun nước sôi trừ độc và đưa tiếp dụng cụ phẫu thuật. Chứng kiến tràng diện Hồ Tiểu Thiên mạnh mẽ cưa đứt phăng đùi lão giả, cả hai đều dựng hết tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ra liên tục, chỉ thiếu điều không có nôn mửa ra thôi. Vị thiếu gia này có tố chất tâm lý quả thật không bình thường ah, nhìn tràng cảnh máu chảy đầm đìa này mà rõ ràng y vẫn thờ ơ, từng bước một, cẩn thận từng tí mà tiến hành các bước tiếp theo. Mặc dù là hai người không hiểu y thuật, nhưng cũng có thể nhìn ra Hồ Tiểu Thiên cực kỳ tinh tường kết cấu cơ thể con người, mỗi một bước đều hoàn thành chuẩn xác.
Sau khi cưa đứt xương đùi, Hồ Tiểu Thiên bắt đầu xử lý mạch máu cùng dây thần kinh ở bên cạnh. Ở mặt cắt cơ bắp và xương đùi, y tiến hành buộc song trọng ga-rô đối với động mạch và tĩnh mạch ẩn sâu giữa hai đầu cơ đùi. Lại từ giữa nửa cơ bắp và nửa màng cơ tách ra thần kinh tọa, buộc ga-rô dinh dưỡng mạch máu, sau đó tách ra dây thần kinh, rồi kệ nó thụt vào tự nhiên.
Nới lỏng dây cung được dùng để làm dây cầm máu khi nãy, rồi tiến hành buộc ga-rô đối với tất cả những chỗ chảy máu và luồn vào dưới da với tư cách dẫn lưu. Cuối cùng đem cơ đùi lật xuống, khâu lại vách ngăn giữa xương đùi và cơ, sử dụng phương pháp khâu gián đoạn vá kín lại làn da.
Sau khi thuận lợi cắt bỏ đùi phải lão giả, Hồ Tiểu Thiên bắt đầu xử lý các miệng vết thương trên người lão. Vết thương trên người lão tuy rất nhiều, nhưng mà không tính là nghiêm trọng, trước tiên chỉ cần tiến hành khử trùng và khâu lại là được.
Toàn bộ quá trình giải phẫu tiêu tốn hơn một canh giờ, Hồ Tiểu Thiên khâu hết mũi khâu cuối cùng, liền thuận tay ném dụng cụ đang cầm vào trong chậu đồng bên cạnh, sử dụng nước đun sôi. Hong khô băng gạc rồi một lần nữa băng bó kỹ miệng vết thương cho lão giả, y sờ lên cổ lão ta, tuy rằng mạch đập yếu ớt, nhưng mà vẫn đập rất đều.
Suốt cả quá trình ông ta luôn chìm trong hôn mê, vậy mà cũng vượt qua được, quả là may mắn trong bất hạnh ah. Tiến hành giải phẫu trong tình trạng mất đi tri giác, có lẽ lão không còn cơ hội tỉnh lại, nhưng ít nhất cũng giảm đi cho lão không ít thống khổ. Hồ Tiểu Thiên cởi bỏ áo ngoài ném xuống đất, mặc dù thời tiết không nóng, nhưng cơ thể hắn cũng đã tràn đầy mồ hôi.
Đi ra ngoài cửa, chứng kiến Mộ Dung Phi Yên cùng cô bé kia đang đứng ở bên ngoài, trong tay cô bé nhiều hơn một bọc vải in hoa màu lam, hẳn là đã ra ngoài tìm lại trong lúc y tiến hành giải phẫu.
Cô bé ân cần nói: "Sao rồi?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Coi như thuận lợi, nhưng mà có thể tỉnh lại hay không thì cũng không biết được." Y nói rất đúng tình hình thực tế, cuộc giải phẫu cắt chân hôm nay, y hoàn toàn dựa theo trình tự tiến hành, trước khi làm giải phẫu cũng không nắm chắc lão già này nhất định có thể tỉnh lại.
Cô bé quay người, tiến vào trong phòng.
Mộ Dung Phi Yên cũng không có đi theo vào, mà nhìn qua vẻ mặt mệt mỏi của Hồ Tiểu Thiên nói khẽ: "Ngươi bận rộn cả đêm rồi, bây giờ tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi, nơi này có ta chiếu cố là được."
Tại trong trí nhớ Hồ Tiểu Thiên, thì đây hẳn là lần đầu tiên cô chủ động biểu hiện ra sự quan tâm đối với y, nên không khỏi nở nụ cười nói: "Ta không nghe lầm chứ, ngươi rõ ràng quan tâm tới ta?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi cũng có thể nghĩ rằng đó là thương cảm!"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Ta mới không cần thương cảm! Ta muốn là quan tâm, ngươi cũng không phải là người hẹp hòi ah, cho ta một chút quan tâm có là gì?" Thằng này nói xong, liền bước quay người bước xuống sân nhỏ, Mộ Dung Phi Yên nhìn qua bóng lưng cao ngất của y, bởi vì lời nói vừa rồi của y mà khuôn mặt đỏ bừng, nhưng chỉ một lát sau, bờ môi của cô rõ ràng khẽ nhếc, ẩn giấu chút vui vẻ.