Mục lục
Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha ngươi định cho ta đi đâu?".

Hồ Bất Vi trả lời: "Tây Xuyên!"

Trong khoảng thời gian này Hồ Tiểu Thiên đã học hết địa lý, lịch sử của Đại Khang. Tây Xuyên nằm ở phía Tây Nam của Đại Khang, vùng này tương đối vắng vẻ, hướng nam giáp Miêu Cương, hướng tây giáp Sa Gia, Tây Xuyên chính là địa bàn nhạc phụ tương lai của hắn. Nhạc phụ tương lai của hắn là Kiếm Nam Tây Xuyên tiết độ sứ Lý Thiên Hành chính là đại tướng hùng bá một phương nơi đây, đây chính là lí do cha hắn muốn đưa hắn Tây Xuyên làm quan.

Hồ Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào lão tử một hồi lâu, cho Hồ Bất Vi cảm thấy có chút không được tự nhiên, trong lòng lão thầm nhủ cha không phải đẩy ngươi vào chỗ chết mà là do có nỗi khổ tâm muốn ngươi rời xa lần bão táp quan trường này đó, bảo trụ giọt máu cuối cùng của Hồ gia.

Hồ Tiểu Thiên không nhịn được hỏi: "Người bảo ta đi ở rể?"

Hồ Bất Vi lắc đầu trả lời: "Thiên Nhi, ta chỉ có một người con trai là ngươi, chẳng nhẽ ta lại làm hại ngươi hay sao?"

Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, nói không chừng đúng là vậy, ngươi tuy là cha ta nhưng trên hết ngươi vẫn là một chính trị gia a. Chính trị gia là những kẻ có thể vì lợi ích chính trị của mình có thể hi sinh tình thân, tình bạn. Nếu như lúc trước ngươi suy nghĩ cho ta thì đã không để cho ta đính hôn cùng một đứa con gái liệt của Lý gia rồi. Tất nhiên hắn chỉ dám thầm nhủ trong lòng chứ không dám nói.

Hồ Bất Vi nói: "Hôn ước là là một chuyện, làm quan lại là chuyện khác..." Đến đây lão thở dài nói: "Chuyện ngươi cưỡng đoạt con gái Đường Văn Chính , Lý gia cũng đã biết."

Hồ Tiểu Thiên nghe vậy trong lòng mừng thầm, biết là tốt, nếu như Lý gia hủy bỏ luôn hôn ước này là tốt nhất.

Hồ Bất Vi nói: "Lý gia đề nghị đem đám cưới của các ngươi lùi lại hai năm nữa, ta đã đáp ứng."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai năm? Bọn họ muốn rời lại thì rời lại sao? Trong mắt họ còn có Hồ gia chúng ta không? Cha, ta xem bọn hắn không coi hôn sự này ra gì, chuyện hôn sự này không có cũng được!"

Vẻ mặt Hồ Bất Vi khẽ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng. Thật ra thì trong lòng lão còn có tính toán khác , từ khi nhìn ra lão hoàng đế vẫn còn do dự trong việc chọn người kế vị trong nội tâm Hồ Bất Vi cũng bắt đầu do dự, thắng làm vua người thua làm giặc. Sự tàn khốc khi các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lão cũng đã từng chứng kiến, nếu như thái tử Long Diệp Khánh thuận lợi thừa kế ngôi vua thì quan hệ thông gia của Hồ Lý hai nhà là hoàn toàn tốt đẹp. Nhưng nếu như thái tử Long Diệp Khánh không thể trở thành hoàng đế thì lão nhẹ nhất là bị trục xuất còn không thì có thể bị giết. Với tư cách là người luôn ủng hộ lão, Lý Thiên Hành có thể bị liên lụy. Nếu sự tình trở lên xấu hơn thì Lý Thiên Hành có thể bị liên lụy vì quan hệ thông gia. Lý gia chủ động lùi hôn lễ lại hai năm, coi như đúng mong muốn của Hồ Bất Vi, hai năm sau nhất định cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ kết thúc. Cho dù là tình huống xấu nhất xảy ra, Hồ Bất Vi vẫn có đầy đủ thời gian hủy bỏ hôn ước. Hồ Bất Vi biết vị thông gia này cũng không phải là người bình thường, gã yêu cầu hoãn lại lễ cưới cũng không phải bởi vì nghe nói đến việc xấu của con trai mình, nhất định là đang cân nhắc dựa trên tình hình chính trị.

Thật ra thì đối với Hồ Bất Vi việc đính hôn cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, một tờ giấy thì trên thực tế cũng không có ý nghĩ ràng buộc gì. Lão đương nhiên có thể nhìn thấy sự bất mãn của con trai đối với hôn sự này. Hồ Bất Vi cũng cảm thông với con trai, lão cho rằng nhi tử mình vẫn còn chưa trưởng thành, nam tử hán đại trượng phu có thể lấy vô số thê thiếp, tuy rằng đã cưới đứa con gái bị bại liệt của Lí gia nhưng cũng không có nghĩa là mình phải cả đời chăm sóc, chỉ cần vị trí chính trị của ta không thay đổi, Hồ gia cũng sẽ không thay đổi, vợ ngươi có bại liệt cũng sẽ có đầy tớ chăm sóc cũng không có người dám cản ngươi cưới vợ bé. Ngươi cưới người vợ này chỉ là vì địa vị chính trị và bối cảnh gia đình bên đấy.

Chẳng qua là những lời này Hồ Bất Vi không thể nói rõ ra với con trai. Tuy rằng trong lòng lão khinh thường tất cả trung, kính, hiếu, nghĩa gì gì đó, nhưng trước mặt con trai lão vẫn luôn muốn thể hiện mình là một người cha mẫu mực.

Hồ Bất Vi nói: "Lại bộ thượng thư Sử Bất Xuy là bạn của ta, hắn sẽ thu xếp chuyện này cho ngươi."

Hồ Tiểu Thiên làm ra vẻ mất mát nói: "Nếu cha đã quyết con cũng không còn gì để nói." Kỳ thật hắn còn ước gì mình rời xa Hồ Bất Vi sớm một chút, núi cao hoàng đế xa cho dù là đi đến vùng hẻo lánh làm một tên quan nhỏ cũng được.

Hồ Bất Vi nói: "Theo ý của cha lần này ngươi rời kinh làm quan đừng tiết lộ cho nhiều người biết, ta không muốn ngươi bị làm phiền."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, ý của ngài là, không muốn người ngoài biết quan hệ của chúng ta?"

Hồ Bất Vi gật đầu rồi trả lời: "Cho dù là Lý gia bên kia ta cũng không muốn cho bọn họ biết, từ nhỏ ngươi lớn lên vẫn sống an nhàn sung sướng ở bên cạnh ta, chưa chẳng bao giờ phải trải qua sóng to gió lớn lần này đi ra ngoài coi như rèn luyện một phen."

Hồ Tiểu Thiên khom người thật sâu nói: "Khổ tâm của cha hài nhi đã hiểu."

Hồ Bất Vi thấy con trai hiểu chuyện như vậy, cũng có chút không đành lòng nhẹ giọng than thở: "Ta vẫ chưa từng nói qua với mẹ ngươi, nếu để bà ấy biết chắc chắn sẽ không đồng ý."

Hồ Tiểu Thiên trong lòng thẩm nhủ ngàn vạn lần đừng thay đổi quyết định, khó khăn lắm mới có cơ hội ngài nên bất chấp đưa ta đi ra ngoài nha nhưng ngoài miệng lại giả bộ nói: "Con cũng không nỡ rời xa mẫu thân!". Dối trá dối trá đến cực hạn.

Hồ Bất Vi nói: "Việc này ta đã quyết, về phần mẹ ngươi thì ta sẽ giải thích."

Hồ Bất Vi nghĩ ra gì thì sau đó thường rất khó thay đổi, ở trong mắt của lão đứa con trai của mình tuy rằng đã đủ thông minh lanh lợi, cũng có một chút khí vận cứt chó, nhưng mà vẫn còn chưa đủ trưởng thành, vẫn còn ham mê an nhàn, không muốn xa rời cha mẹ để được cha mẹ che chở, không muốn rời đi kinh thành sầm uất. Nhưng Hồ Bất Vi cung không ngờ rằng đứa con trai này đã thay đổi rồi, tất cả lưu luyến và không muốn gần như đều là giả bộ. Nhàn hạ và hưởng thụ không ai không lưu luyến nhưng cùng chưa là cái gì so với tự do của hắn. Về phần đối với cha mẹ, Hồ Tiểu Thiên mặc dù cảm kích kính trọng nhưng mà hắn cũng không lưu luyến gì, hắn và bọn họ cũng không có tình cha nghĩa mẹ như người bình thường. Còn ở chung mỗi ngày còn có thể khiến cho Hồ Tiểu Thiên cảm thấy không hợp, khó chịu.

Mấy ngày tiếp theo tin tức về Hồ An như đá chìm đáy biển, chuyện Đan Thư Thiết Khoán bị trộm cũng không bị lộ ra ngoài tất cả mọi chuyện dường như lại trở về bình thường. Hồ Tiểu Thiên cũng trở biết điều hơn, trong nhà có nhiều chuyện xảy ra hoặc nhiều ít cũng làm ảnh hưởng tới tâm lí của hắn. Có lẽ không biết ngày nào đó mối họa sẽ rơi xuống Hồ gia, mà hắn chính là một thành viên của Hồ gia, rất có thể bị liên lụy.

Hồ Bất Vi vẫn bình tĩnh giống như ngày thường. Ngày thứ hai Từ Đông Đô trở về cuộc sống của lão cũng trở về đúng quỹ đạo bình thường nếu không phải vào triều thì giải quyết việc nước dường như không còn lo lắng chuyện Đan Thư Thiết Khoán bị mất, dường như cũng quên mất việc bố trí cho Hồ Tiểu Thiên rời kinh làm quan.

Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm rõ ràng rất muốn đi, nhưng lại không thể đem khát vọng trong lòng bày tỏ ở trước mặt phụ thân, ngày từng ngày tâm tình của hắn càng trở nên bực bội, chẳng lẽ ông già lại đột nhiên thay đổi chủ ý không còn ý định cho mình rời kinh làm quan nữa?

Từ khi vụ ám sát ở Đà Nhai xảy ra đến giờ, Hồ Bất Vi đã tăng cường bảo hộ con trai của mình, từ sáu gã gia đinh đội hình bây giờ đã tăng lên đến tám gã, hơn nữa hắn còn dặn dò tám người này phải đi theo bảo vệ Hồ Tiểu Thiên nửa bước cũng không được rời , dù hắn đi nhà xí cũng không ngoại lệ.

Hồ Tiểu Thiên giống như một con thú bị giam ở trong lồng không có một chút tự do riêng tư nào, điều này càng làm tăng khát vọng tự do trong lòng hắn.

Thoáng một cái đã qua bảy ngày, ngay từ sáng sớm Hồ Tiểu Thiên đã đi tới Dịch Nguyên Đường hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt, là ngày vết thương của họ Mộ Dung Phi Yến lành lại đã có thể cắt chỉ.

Hồ Tiểu Thiên đến Dịch Nguyên Đường đã thấy ông chủ lớn của Dịch Nguyên Đường là Lý Dật Phong và ông chủ thứ hai là Viên Sĩ Khanh đều đang đứng đợi. Hồ Tiểu Thiên trong lòng thầm nghĩ hai người này thật đúng là đáng kính a, người bệnh chưa tới bọn họ đã tới trước.

Viên Sĩ Khanh bình thường vẫn ỏ đây khám bệnh lên cũng không có gì là lạ còn Lý Dật Phong ngày hôm nay đặc biệt vì Hồ Tiểu Thiên mà đến. Từ ngày chính mắt thấy Hồ Tiểu Thiên chữa thương cho Mộ Dung Phi Yến, Lý Dật Phong bị phương pháp chưa bệnh của Hồ Tiểu Thiên làm cho rung động. Hồ Tiểu Thiên cho hắn đột nhiên tiếp xúc đến một lĩnh vực hoàn toàn mới của y học, trước đó, lão từu sách y học cổ đọc qua một ít câu chuyện về phẫu thuật , cái gì cạo xương chữa thương, cái gì mổ bụng lấy vật, lão chưa bao giờ thấy qua một lần. Lý Dật Phong vốn cho là Hồ Tiểu Thiên là đệ tử của một vị y học tài ba nào đó, từ khi biết được cái tên này là con trai duy nhất của Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi thì lão không thể không chấn động, đúng ra lão và Hồ Tiểu Thiên vốn là người quen biết cũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK