Mục lục
Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Văn Cử chậm rãi để chén rượu xuống rồi nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ đại nhân tin rằng trên đời này có Quỷ Thần sao?"

Hồ Tiểu Thiên đã dự liệu sớm muộn gì lão cũng nhắc tới vấn đề này, gã bèn cười hì hì rồi nói: "Cái gọi là Quỷ Thần, chẳng qua là một tên gọi mà thôi, ta luôn luôn chia con người ta làm hai phần để nhìn nhận, đó là thân thể và tinh thần, không biết Chu tiên sinh có nghĩ vấn đề này chưa, thân thể chết đi nhưng tinh thần vẫn còn thì sao?"

Chu Văn Cử hơi sửng sốt , gã cầm thật chặt chén rượu, đôi môi cứ mân mê ở một chỗ, mày nhíu lại thành một cái chữ Xuyên (川), trầm tư suy ngẫm.

Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Không biết ngài đã có lúc nào lờ mờ cảm giác được những sự tình này từng phát sinh trong giấc mộng của mình, liệu đã có khi nào ngài gặp trường hợp thân thể không khống chế được nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo? Có nhiều thứ mà người đời xem không thấu, nhận thức cũng không tới, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại." Hồ Tiểu Thiên nói những lời này thuần túy là lừa dối, kỳ thật ngay cả gã cũng không tin vào Quỷ Thần.

Chu Văn Cử vẫn kiên trì nói: "Ta vẫn cảm thấy cái gọi là Quỷ Thần này cực kỳ hoang đường,mọi người đều nói có quỷ, nhưng trên đời này liệu có ai thấy được tận mắt ?"

Hồ Tiểu Thiên đáp: "Thầy thuốc chân chính chữa bệnh, ngoại trừ việc chữa trị thân thể, còn phải trị cả tâm bệnh . Một người khỏe mạnh, nếu cứ cho rằng bản thân mình có bệnh, lại bị người khác nói ba ngày nữa chắc chắn phải chết thì chắc chắn sẽ lo lắng sợ hãi mà không chịu nổi một ngày, quả nhiên là không đến ba ngày đi đời nhà ma. Mặt khác cũng có người thân mang bệnh nan y, vốn sống được không quá một tháng, nhưng gặp được lang trung tài giỏi am hiểu y tâm, chẳng qua chỉ cho hắn dùng một ít dược vật không hề có tác dụng,nhưng lại nói rằng thuốc vô cùng có tác dụng để hắn tin tưởng, khiến cho thâm tâm người đó ngập tràn hi vọng, ấy vậy mà người bệnh này đã vượt qua được đại nạn, sống thêm tới năm năm nữa, cuối cùng coi như mất vì tuổi già sức yếu."

Theo như lời Hồ Tiểu Thiên đây lànhững điều thường thấy nhất về các ca bệnh trong y học , cái này gọi là liệu pháp tinh thần, Chu Văn Cử gật đầu liên tục, gã mơ hồ hiểu được ý tứ của Hồ Tiểu Thiên, Cửu Đỉnh trấn tà mà Hồ Tiểu Thiên nói hẳn là một phương pháp trị liệu tâm bệnh cho Vạn gia . Bất luận Quỷ Thần có tồn tại hay không, người Vạn gia đều tin chuyện này có thật. Tâm bệnh phải dùng tâm dược , phương pháp của Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không sai, lúc trước mình kết luận quả là có chút võ đoán.

Chu Văn Cử ở Vạn Đình Thịnh ngẫm lại sự tình vẫn có chút khó hiểu, bèn thấp giọng nói: "Hồ đại nhân, ta có nghe nói qua thuật mở sọ, thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tận mắt, ngài vì giúp Vạn gia mà mở sọ cho Nhị công tử , tuy rằng cứu được tính mạng của gã, nhưng trí nhớ gã đã hoàn toàn biến mất, chuyện này đối với hắn mà nói chưa hẳn là chuyện tốt." Lão từ trước đến nay vốn ăn ngay nói thật cũng hỏi thẳng thắn không trốn tránh vấn đề.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Thân là một thầy thuốc thì đầu tiên ta chỉ nghĩ làm hết sức mình cứu mạng bệnh nhân, còn có thể được đến đâu thì phải xem thiên mệnh, lúc ấy lựa chọn mở sọ cũng là do không có cách nào khác, nếu như lúc ấy ta không nhanh chóng sử dụng phương pháp mở sọ thì bên trong sọ Vạn Đình Thịnh sẽ có hiện tượng vỡ mạch máu khiến não tổn thương nghiêm trọng rất có thể dẫn tới tử vong." Hồ Tiểu Thiên trong lúc thảo luận bệnh tình quá hào hứng đã không tự chủ được mà dùng tới những thuật ngữ y học hiện đại.

Tuy Chu Văn Cử mới chỉ nghe được kiến thức nửa vời từ Hồ Tiểu Thiên nhưng cũng đã có một nhận thức sơ bộ về y thuật của gã, lão ý thức được phương pháp chữa bệnh của Hồ Tiểu Thiên và mình không cùng một loại. Chính bản thân lão cũng đã hoàn thành một bộ y luận về bệnh mãn tính thế nhưng chứng kiến cách Hồ Tiểu Thiên xử lý căn bệnh vào giai đoạn bộc phát nặng thì quả thật lão thấy không thể nào sánh bằng , hiển nhiên từ đây trí tò mò của lão đã bị Hồ Tiểu Thiên khơi dậy mãnh liệt, bèn khiêm tốn thỉnh giáo Hồ Tiểu Thiên những vấn đề mình còn không hiểu, Hồ Tiểu Thiên cũng kiên nhẫn giải thích, hai người trò chuyện hợp ý mãi không dứt. Cuối cùng vẫn là Vạn Bá Bình không bình tĩnh đợi được nên sai quản gia Vạn Trường Xuân tới thỉnh Hồ Tiểu Thiên vẽ bùa, khi này Hồ Tiểu Thiên mới lên.

Vẽ bùa cần giấy vàng, bút mực tất cả Vạn gia đều đã chuẩn bị đầy đủ. Hồ Tiểu Thiên vừa mới ngồi xuống, Vạn Bá Bình cười tươi tiến theo sau, hôm nay thái độ của lão đối với Hồ Tiểu Thiên thật sự là biến đổi bất ngờ.

Vạn Bá Bình lại gần bên cạnh Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ đại nhân, chuyện đêm nay thật là có lỗi, ta cũng không nghĩ tới Chu Văn Cử là một người chỉ có hư danh như vậy."

Hồ Tiểu Thiên có chút bất mãn nhìn y, lạnh nhạt nói: "Không thể nói như vậy, Chu tiên sinh tuyệt đối không phải là người chỉ có hư danh, chỉ là tại phương diện cấp cứu thì ta có am hiểu hơn một chút mà thôi."

Vạn Bá Bình lộ ra sắc mặt của một kẻ tiểu nhân, ghé sát vào tai Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ đại nhân quả là khiêm tốn, ta có thể thấy rất rõ, luận về y thuật thì ngài giỏi hơn hắn rất nhiều ."

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Vạn viên ngoại, dù gì hắn cũng là lão bằng hữu của ngươi, nói sau lưng người ta như vậy cũng không tốt a." Hắn rất xem thường hành vi tiểu nhân này của Vạn Bá Bình, trước mặt thì xun xoe nịnh bợ sau lưng thì nói xấu người khác, nếu như y có thể nói Chu Văn Cử như vậy thì cũng có thể nói xấu sau lưng mình a.

Vạn Bá Bình tranh thủ thời gian nói: "Ta cũng chỉ mới gặp qua hắn vài lần, lần này là do em vợ tiến cử cho nên ta mới thỉnh hắn đến, ai ngờ !." Lời nói đầy ý tứ nịnh nọt nhưng gã không biết rằng như vậy càng làm Hồ Tiểu Thiên phản cảm với gã. Hồ Tiểu Thiên thầm mắng Vạn Bá Bình hèn hạ, trong tâm càng xem thường cái tên tiểu nhân này, lạnh nhạt nói: "Vạn viên ngoại, ngươi vừa nói tối hôm qua lô đỉnh bị đánh lật ra sáu đầu?"Vạn Bá Bình gật đầu lia lịa đáp: "Dạ! Hơn nữa không ít Đạo Phù đều có in Huyết thủ ấn." Dứt lời gã đưa bộ sưu tập Huyết thủ ấn Đạo Phù cho Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nhận lấy quan sát kỹ, quả nhiên là như vậy, trên mỗi tấm Đạo Phù đều in một huyết chỉ ấn. Gã thầm nghĩ chuyện này không thể nào là do Quỷ Thần gây ra được, nhất định là người làm, hơn nữa tám chín phần mười thì đây là người bên trong Vạn gia. Chỉ tiếc thời đại bây giờ không có kỹ thuật giám định vân tay, lại càng không có kho lưu lưu trữ vân tay để mà xác định, bằng không thì chỉ cần dựa vào mấy cái Huyết thủ ấn này thì có thể rất nhanh tra ra nghi phạm. Gã thở dài nói: "Vạn viên ngoại a Vạn viên ngoại, hôm qua ta đã nói với sự tình với ngài rời chỉ sợ là ngài đã quên hết a?"

Vạn Bá Bình nói: "Hồ đại nhân, tại hạ còn chưa kịp đi làm, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ theo đại nhân nên làm thế nào cho phải?"Hồ Tiểu Thiên nói toạc ra : "Không phải là không kịp, mà chỉ e là Vạn viên ngoại thiếu lòng tin với ta a."Vạn Bá Bình không ngừng kêu khổ nói: "Hồ đại nhân, có trời đất chứng giám a, ngài là ân nhân cứu mạng của ta, lại cứu nhi tử của ta, hiện giờ còn cứu thêm cả đứa con dâu mà không lấy một xu, thật sự chẳng khác nào công tái tạo sinh thành, sao ta có thể không tin người chứ?"

Hồ Tiểu Thiên mở to hai mắt, trong lòng tự nhủ Vạn Bá Bình ngươi được lắm, lão tử nói không lấy một xu lúc nào hả? Ngươi cho là ta cứu ngươi con dâu là làm từ thiện à? Mẹ kiếp!Hồ Tiểu Thiên cho tới bây giờ cũng không phải đèn đã cạn dầu, thừa cơ đưa ra điều kiện của mình: "Từ thiện bán hàng, từ thiện sự tình ngươi xem. . ."

Vạn Bá Bình đã sớm được lĩnh giáo bản lĩnh bắt chẹt vơ vét tài sản của gã này, trong nội tâm thầm mắng Hồ Tiểu Thiên lòng tham vô đáy, nhưng bây giờ là mình đang cầu người ta nên mặc dù là vô cùng cay đắng trong lòng vẫn phải đáp ứng, hắn gật đầu nói: "Hồ đại nhân yên tâm, tất cả chuyện này cứ để người của ta lo liệu."

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Việc này nên làm sớm không nên để muộn."Trong lòng Hồ Tiểu Thiên vô cùng vui mừng, lập tức cầm bút lông bắt đầu vẽ bùa lên giấy, gã này nghĩ cái gì là mất cái đó, nhìn Vạn Bá Bình viết một chữ PIG (lợn), lại nhìn Vạn Trường Xuân một chút viết một chữ DOG, hai người chủ tớ Vạn Bá Bình trông vậy cứ cười tủm tỉm mà đâu biết là gã đang chửi bọn họ.

Trong khi Hồ Tiểu Thiên khoa những nét rồng bay phượng múa vẽ bùa thì Mộ Dung Phi Yên đến, Hồ Tiểu Thiên ra hiệu cho hai chủ tớ Vạn Bá Bình ra ngoài.

Mộ Dung Phi Yên cởi chiếc mũ rộng vành xuống và bỏ áo tơi ra, tuy rằng bên ngoài mưa không lớn thế nhưng trên người nàng vẫn có không ít chỗ bị thấm ướt. Hồ Tiểu Thiên ân cần cầm cái khăn lông tới: "Có muốn ta lau giúp ngươi một tay không?"

Mộ Dung Phi Yên túm lấy khăn mặt: "Được rồi!" Trong tâm không hề tức giận chút nào.Hồ Tiểu Thiên tựa vào án thư bên cạnh, hai tay chống mặt bàn ngắm nhìn Mộ Dung Phi Yên lau làn tóc ướt, ánh mắt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại đôi bàn chân nhỏ nhắn không một chút khuyết điểm , vóc người này, làn da này, đường cong này, ai da, chậc chậc!Mộ Dung Phi Yên ý thức được ánh mắt gian tà của tên này đang nhìn chằm chằm phần hạ của mình, lập tức khom người buông hai ống quần xuống.Hồ Tiểu Thiên nói: "Giày ướt hết rồi a, cởi ra ta hong khô cho nào."Mộ Dung Phi Yên nói: "Không cần ngươi phải xum xoe, ta bị như vậy còn không phải là vì ngươi à."Hồ Tiểu Thiên nở nụ cười: "Ngươi ướt thì liên quan gì đến ta nhỉ?"

Rất may Mộ Dung Phi Yên không có nghe được lời nói có hàm ý khác của gã bằng không thì khẳng định thì chắc tát hắn rụng răng cửa, chỉ nghe nàng nói khẽ: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của ngươi, Lưu Bảo Cư kia đúng là trong tâm có quỷ, sau khi y rời khỏi thì tiến thẳng về Huyện nha, ta chính mắt nhìn thấy y đi gặp Hứa Thanh Liêm ở đó."

Hồ Tiểu Thiên rót chén trà cho Mộ Dung Phi Yên rồi tự tay mang đến trước mặt nàng, gã đoán Mộ Dung Phi Yên chắc chắn còn có phát hiện thêm điều gì đó bằng không thì cũng không đi lâu như vậy.

Mộ Dung Phi Yên theo dõi lâu như vậy đích thực là có hơi khát nước, uống xong chén kia trà mới nói tiếp: "Ta thừa dịp trời mưa lẻn vào Huyện nha rồi đi tới bên ngoài thư phòng của Hứa Thanh Liêm thấy hai người bọn họ đang mật đàm trong đó, ta nghe thấy Lưu Bảo Cử đã bẩm báo hết sự tình lúc người và hắn uống rượu cho Hứa Thanh Liêm."

Hồ Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn kiếp này, quả nhiên là giả say trước mặt ta, muốn gài ta đây mà."Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói: "Bọn hắn còn nói dù bây giờ cầu có sửa xong cũng không còn kịp. . ."

"Bây giờ cầu sữa xong cũng không kịp?" Chỉ một câu nói như vậy thì không thể nào đoán ra ý đồ thật sự của bọn hắn, duy nhất có thể kết luận chắc chắn bọn họ có quan hệ với chuyện Thanh Vân Kiều bị sập.

Mộ Dung Phi Yên nói: "Bọn hắn còn nói đã phái người đi phủ Tiếp châu tố cáo ngươi!"

"Tố cáo ta cái gì?"

"Tố cáo ngươi tha hóa ăn hối lô, bóc lột tàn nhẫn dân chúng!"

"Ách ... Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!" Hồ Tiểu Thiên phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp đám người hèn hạ Hứa Thanh Liêm này.

Mộ Dung Phi Yên cười dịu dàng nói: "Tất cả các ngươi đều không phải là người tốt lành gì, đều là kẻ trộm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK