Mục lục
Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tử Khiêm thừa cơ nói:
- Hồ đại nhân ra giá đi?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Một ngàn lượng bạc.

Hắn vừa dứt lời, Long Diệp Phương liền lớn tiếng nói:
- Bức tranh này bổn vương muốn đặt, một ngàn vàng!

Cái gì gọi là Vương bát chi khí, khí chất này chỉ có con cháu hoàng gia như Long Diệp Phương mới có thể phát huy tinh tế. Long Diệp Phương đã nói đến nước này, còn ai dám lên tiếng, ai đủ sức lên tiếng? Một bức tranh cho dù là vẽ có giống, có đẹp, thì ở trong mắt mọi người cũng không đáng giá nhiều vàng như vậy. Cho dù là phú hộ Thanh Vân Vạn Bá Bình cũng không thể lấy ra nhiều tiền như thế để tiêu xài. Vung tiền như rác, chuyện đó cứ giao cho con nhà quan làm đi, tiền của người làm ăn, đều rất là cực khổ đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được đấy.

Tịch Nhan nói:

- Hồ đại nhân, ngài đừng quên, bức tranh này tuy là ngài vẽ, nhưng một nửa quyền sở hữu lại nằm ở chỗ dân nữ, ngài chưa từng hỏi qua dân nữ, sao có thể tự quyết định?

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:
- Hiến chút tấm lòng, vì bách tính Thanh Vân cống hiến một chút, cô không ngại hiến dâng một lần, nếu là nhờ bức tranh này giải quyết được vấn đề cầu Thanh Vân, thì sau khi sửa cầu xong, ta sẽ lấy tên cô mà đặt.

Tịch Nhan dỗi:

- Dân nữ không cần.

Lời nói có vẻ tức giận, nhưng ở mi tâm lại không có vẻ gì là tức giận cả.

Trên cơ bản, mọi người đương trường đều hiểu rõ, hóa ra hai người này đang liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người. Chu Vương cũng thật là ngốc, còn kích động la hét một ngàn vàng, ngươi không biết mình là tên coi tiền như rác à? May áo cho người khác có hiểu không?
Vừa rồi Chu Vương Long Diệp Phương quá kích động, giờ đã hiểu rõ, nhưng lời nói ra miệng há có thể thu lại. Y là Hoàng tử Đại Khang, nhân vật của công chúng, nói ra thì phải làm, cho dù là hiểu rằng mình là một tên coi tiền như rác cũng phải kiên trì làm theo.

Tịch Nhan nói:

- Một nửa kia thuộc về ngài, một ngàn vàng của Chu Vương điện hạ có thể mua đi, nhưng một nửa này thuộc về dân nữ, dân nữ phải đích thân giữ lại.

Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ ngươi muốn giữ lại nửa trên hay nửa dưới vậy? Ngay trước mặt Chu Vương dù sao cũng phải kiêng kỵ đó, giờ thì tốt nhất là cười trừ.

Mọi người đều nhìn Chu Vương Long Diệp Phương. Mua tranh nào có đạo lý mua một nửa, mà để xem rốt cuộc Long Diệp Phương ứng đối với tình huống hiện tại như thế nào. Long Diệp Phương hối hận đến lộn ruột, y làm sao cảm giác được Hồ Tiểu Thiên và Tịch Nhan kẻ xướng người họa dụ dỗ mình sập bẫy đâu chứ. Chuyện đến nước này, đã cưỡi trên lưng hổ thì khó xuống, chỉ có thể làm tới cùng thôi, y cười nói:

- Vậy ta sẽ lấy ra một ngàn vàng!

Tịch Nhan cười tươi như hoa, nhẹ nhàng cúi chào nói:

- Dân nữ Tịch Nhan thay mặt bách tính Thanh Vân tạ ơn ý tốt này của Chu Vương điện hạ.

Đương trường, tiếng hoan hô vang lên như sấm, Hồ Tiểu Thiên dẫn đầu hô lên:
- Chu Vương điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!

Trong nhất thời tiếng hô ầm ĩ liên tiếp vang lên, không khí đương trường đã nóng lên đến cực điểm.

Chu Vương ld trong lòng cũng bình tĩnh xuống một chút, đối với y mà nói tiền chỉ là con số mà thôi, hai ngàn vàng đổi được một nụ cười mỹ nhân, đáng giá, rất đáng giá!

Buổi đấu giá từ thiện lần này có thể nói là kết thúc hoàn mỹ. Hồ Tiểu Thiên ở lại tiễn xong tất cả tân khách, quan trọng nhất vẫn là Chu Vương Long Diệp Phương. Hắn cung kinh đưa Long Diệp Phương đến trước xe ngựa của y, rồi cẩn thận nói:

- Đêm nay, Chu Vương điện hạ sẽ trú ở nơi nào?
Long Diệp Phương nói:

- Trong huyện thành này không có dịch trạm hả?

Dịch trạm, Thanh Vân từng có, chỉ có điều giờ đã cháy rụi rồi.

Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới biết Long Diệp Phương vẫn chưa có chỗ dừng chân, liền động não. Phải nói điều kiện của nhà trọ trong huyện thành Thanh Vân này đa phần đều đơn sơ, dù sao Long Diệp Phương cũng là Hoàng tử, thân ngọc mình ngà không chịu được khổ, trạch viện của mình cũng không thể chứa nổi những người này, nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Vạn Bá Bình. Lão già vì phú bất nhân này thà rằng bịa chuyện ở nhà, cũng không muốn chủ động đi ủng hộ, nếu không có Chu Vương đến, cái lão này căn bản sẽ không lộ diện, dám bịp lão tử như thế sao? Thế là hắn liền vẫy tay với Vạn Bá Bình.
Vạn Bá Bình khẩn trương đến gần. Trước khi Chu Vương chưa đi, không ai rời khỏi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Vạn viên ngoại, ta thấy đêm nay Chu Vương điện hạ phải ở phủ của viên ngoại nghỉ ngơi, mau khẩn trương sai người đi chuẩn bị đi.

Vạn Bá Bình vừa mừng vừa sợ, đổi thành người khác lao sẽ cảm thấy phiền toái, nhưng đêm nay người đến chỗ lão chính là thập thất Hoàng tử, đây chính là đại hảo sự khiến cửa nhà lão sáng rực, không biết là phúc khí từ đời nào đánh tích góp được. Lão cuống quít nói:

- Tại hạ sẽ sai người đi chuẩn bị.
Long Diệp Phương nói:

- Không cần làm phiền.

Vạn Bá Bình liên tục nói:

- Không phiền, không phiền. Chu Vương thiên tuế đi đến cư ngụ ở chỗ của thảo dân chính là vinh hạnh của trên dưới cả nhà thảo dân.

Hồ Tiểu Thiên lại nói với Trương Tử Khiêm:

- Trương đại nhân có cùng đi không?

Trương Tử Khiêm cười nói:
- Ta còn một gian nhà tổ ở Thanh Vân, không đi làm phiền rồi.

Lão sang nói lời cáo từ với Chu Vương.

Mọi người dần giải tán, từ đầu đến cuối Chu Vương Long Diệp Phương chú ý nhất chỉ có Tịch Nhan, nhưng Tịch Nhan lại sớm đã đi không từ giã, bốn phía đều không tìm thấy bóng dáng của nàng, Long Diệp Phương không khỏi buồn bã.

Hai người mất mát nhiều nhất đêm nay hẳn là Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử. Hai người cũng đến gần nói lời cáo biệt Chu Vương, nhưng Chu Vương căn bản không cho bọn họ cơ hội, xoay người liền lên xe ngựa, hơn nữa còn ngoắc tay gọi Hồ Tiểu Thiên lên. Ngồi chung một xe với Hoàng tử, không phải là đãi ngộ bình thường.
Hai người Hứa Thanh Liêm và Lưu Bảo Cử đứng chôn chân tại chỗ, nhìn mãi về đoàn xe của Chu Vương đã đi xa. Trên mặt hai người đều hiện lên vẻ ưu tư hết sức. Lúc này Hứa An thất kinh chạy lại, đi đến bên cạnh Hứa Thanh Liêm, gí sát vào tai lão thấp giọng nói câu gì đó. Sau khi Hứa Thanh Liêm nghe xong đột nhiên biến sắc, trăng sáng lung linh, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của lão, tối tăm đến cực điểm.

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn, đêm nay có người cuộc sống rơi xuống đáy cốc, mà có người lại lật sang một chương mới. Hồ Tiểu Thiên ngồi trong xe ngựa, thùng xe rộng rãi thoải mái, không quá xa hoa, cũng không quá đặc biệt, cái đặc biệt thật sự nằm ở chỗ người ngồi bên cạnh là thập thất Hoàng tử của Đại Khang, Chu Vương Long Diệp Phương.

Hồ Tiểu Thiên đã quyết định hôm nay phải cùng đi hết toàn bộ hành trình.
Trên khóe môi của Chu Vương Long Diệp Phương mang nụ cười nhàn nhạt. Hôm này, tất cả biểu hiện của vị Hoàng tử này vẫn khá là thân với dân, toàn bộ hành trình không biểu hiện ra dáng vẻ quá kiêu ngạo. Tuy là như thế, nhưng Hồ Tiểu Thiên cũng biết, ở chung với con cháu hoàng gia nhất định phải duy trì khoảng cách, gần vua như gần cọp, bầu bạn với con trai của Hoàng đế chính là chơi đùa với cọp con, hơi bất cẩn thì sẽ bị bọn chúng cào bị thương, thậm chí bỏ mạng cũng chưa biết chừng.

Long Diệp Phương nói:

- Tiểu Thiên, ngươi và Tịch Nhan cô nương sao lại quen biết nhau vậy?

Đề tài vẫn là nói xung quanh nữ nhân. Đối với Tích Nha, Long Diệp Phương vẫn nhớ mãi không quên, xem ra vị Chu Vương này thật sự là một kiểu người đa tình.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên có thêm vài phần câu nệ, cung kính hồi đáp:

- Khởi bẩm điện hạ, tiểu nhân không quen thân với nàng, chỉ là lúc trước có gặp mặt một lần, nhưng mà lại có quen biết một chút với Hương Cầm bên cạnh nàng.

Long Diệp Phương nói:

- Hương Cầm?

- Chính là nha đầu trắng trắng tròn tròn kia!

Nghe lời giải thích của Hồ Tiểu Thiên, Long Diệp Phương không khỏi bật cười:

- Các ngươi quen biết ở đâu thế?
Hồ Tiểu Thiên dựa theo sự thật đáp:

- Tiếp Châu Hoàn Thải Các!

Long Diệp Phương nghe thấy ba chữ Hoàn Thải Các, rõ ràng là hơi giật mình. Tuy rằng y là Hoàng tử, nhưng lại không phải là loại sống lâu trong thâm cung, đương nhiên hiểu Hoàn Thải Các là chỗ nào, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Không ngờ tuyệt thế mỹ nữ xinh đẹp thoát tục như Tịch Nhan kia lại xuất thân từ chốn phong trần đó. Y thấp giọng nói:

- Hóa ra là như vậy!

Trong lời nói mang theo chút tiếc nuối.
Hồ Tiểu Thiên cung kính nói:

- Điện hạ, đừng trách, tiểu nhân cũng không biết các nàng sẽ tìm đến đây.

Long Diệp Phương cười khổ nói:

- Quan hệ của ngươi thật là tạp nham mà.

Nhưng trong lòng lại như đổ cả bình ngũ vị, chua ngọt đắng cay mặn vị gì cũng có. Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân như vậy lại là người chốn phong trần, thật sự là áo gấm đi đêm mà.

Hồ Tiểu Thiên vốn dĩ muốn hỏi chuyện của Thất Thất, nhưng nhìn thấy Long Diệp Phương đã trở nên cụt hứng, hiển nhiên là vì mình nói rõ xuất thân của Tịch Nha. Hắn cười thầm trong lòng, chặt đứt được ý nghĩ của ngươi cũng tốt.

Việc Chu Vương đến trú lại Vạn phủ, đối với Vạn Bá Bình mà nói, là một chuyện vinh quanh to lớn. Trước khi Chu Vương đến, lão đã sai người nhanh chóng trở về nhà dọn dẹp sạch sẽ sương phòng vốn thuộc về con trai lớn, tất cả chăn đệm đều đổi mới.

Hồ Tiểu Thiên lựa chọn Vạn phủ thật sự là chọn đúng chỗ rồi, phóng tầm mắt ra toàn bộ huyện Thanh Vân, xét về điều kiện thì không nơi nào có thể vượt qua Vạn gia.

Dưới sự hộ tống của nhiều người Chu Vương tiến vào Vạn phủ, xe ngựa trực tiếp đi đến bên nhà phía đông. Từ lúc Vạn Đình Xương bỏ nhà trốn đi, dâu cả của Vạn gia Lý Hương Chi không lâu sau cũng dọn ra khỏi khu phía đông, bên này đã không dùng nữa, làm nơi tiếp đãi Chu Vương thì không còn gì tốt hơn.

Chu Vương đã mệt mỏi cả ngày đương nhiên là đã rệu rã, sau khi y đến nơi thì liền đi tắm rửa trước. Hộ vệ đi trước y kiểm tra tình hình khu nhà phía đông, sau đó bắt đầu canh giữ, những người bình thường không được vào. Vì lý do an toàn Vạn Bá Bình lại sắp xếp thêm gia đinh hộ viện tuần tra ở bên ngoài.

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy đêm đã khuya, cũng không rời khỏi, mà ở lại Thanh Trúc viên lúc trước đã từng ở lại. Lúc đi ngang ngôi nhà nhỏ mà Nhạc Dao cư ngụ, hắn không khỏi nhìn vào cửa mấy lần, thấy cánh cửa kia đã đóng chặt, người ấy sớm đã người đi lầu vắng, trước mắt liền hiện lên dung nhan khiến lòng người say đắm của Nhạc Dao. Từ lúc cứu nàng ra khỏi miệng cọp, thì do Mộ Dung Phi Yên sắp sếp cho nàng sống ở trấn Xá Hà, hai người cũng không gặp nhau nữa. Một là vì mấy ngày gần đây hắn công vụ bề bộn, hai cũng là vì lo lắng bị người ta phát hiện. Nhớ đến kết quả trước đây Mộ Dung Phi Yên tạo ra, tâm tình của Hồ Tiểu Thiên lại trở nên trầm trọng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, một vầng trăng tròn ở trên. Vì có một tầng sương mờ che mất ánh trăng, nên ánh mắt trở nên mờ đi, vầng sáng ảm đạm. Không biết lúc này Nhạc Dao có nhìn thấy ánh trăng lờ mờ như hắn không, trong lòng có hiện lên hình bóng của hắn không?

Vạn Trường Xuân đốt đèn lồng đi trước dẫn đường, cung kính nói:

- Hồ đại nhân, gần đây trong phủ rất là yên ổn.

Hồ Tiểu Thiên khẽ ừ một tiếng, phát hiện Thanh Trúc viên đã gần ngay trước mắt. Hắn tiếp nhận đèn lồng từ trong tay Vạn Trường Xuân, mỉm cười nói:

- Vạn tổng quản, ta tự mình đi vào được rồi, ngươi trở về đi.
Đóng cửa ngoài, Hồ Tiểu Thiên thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Hắn không nóng lòng đi vào phòng, mà đặt đèn lồng xuống hiên, khoanh tay đứng yên trong sân, vẫn ngơ ngác nhìn lên ánh trăng trên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK