Mặc dù mỗi ngày Hồ Bất Vi đều lên triều đều đặn nhưng ông cũng chỉ giống như người bị thịt vậy thôi. Vì sau khi tân quân kế vị, quả nhiên trọng dụng ngay Thái tử Thái sư Chu Duệ Uyên ngày trước làm Tả Thừa tướng. Sau khi Chu Duệ Uyên trở thành Thủ phụ tất nhiên sẽ trở thành đối tượng để các quan viên trong triều tranh nhau nịnh nọt. Mặc dù Hồ Bất Vi rất muốn đến gặp vị đại quan dưới một người trên vạn người này nhưng trong lòng ông hiểu rõ, ngày xưa chính mình đã dùng cách dâng sớ “giậu đổ bìm leo”, Chu Duệ Uyên không dễ gì mà quên như vậy, cho dù là mình đến gặp, cũng chỉ có thể là tự rước lấy nhục. Vận mệnh của Hồ thị giống như chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi đang chao đảo trong bão gió, không biết lúc nào sẽ bị sóng lật đổ.
Những đồng nghiệp thân thiết trước kia thì giờ đây đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, từ sau khi tân quân kế vị, ông và Lại bộ Thượng thư Sử Bất Xuy cũng không còn liên lạc gì nữa. Hai người đều có vai trò rất lớn trong chuyện Chu Duệ Uyên bị giáng chức năm đó, cảnh ngộ giờ đây cũng tương tự như vậy. Tình hình giờ đây vô cùng “nhạy cảm”, chỉ cần một chút sơ suất sẽ bị người khác “chụp mũ” kết bè phái mưu phản.
Hồ Thiên Hùng đã đi được không ít ngày nhưng vẫn không có tin tức gì của con trai. Lý Thiên Hành cát cứ tự lập ở Tây Xuyên là sự thật, triều đình đã sẵn sàng xông trận, đang chuẩn bị thảo phạt phản quân. Còn bên Tây Xuyên cũng truyền đến hịch văn do Lý Thiên Hành tuyên bố ra, chỉ trích Đại Hoàng Tử Long Diệp Lâm lập mưu soán vị, ngỗ nghịch bất hiếu, tàn sát huynh đệ…Dường như tất cả đều liệt kê ra một trăm lẻ tám tội trạng, nghe nói hịch văn còn là tự tay Chu Vương Long Diệp Phương viết.
Hồ Bất Vi không yên tâm nhất chính là con trai, ban đầu để con đến Tây Xuyên rèn luyện là quyết định của ông, đây cũng là một đường lui mà ông đã chuẩn bị cho Hồ gia. Ông nghĩ rằng nếu chẳng may tình thế thay đổi thì ít nhất con trai rời xa triều chính có lẽ có thể tránh được liên luỵ, xem ra lúc thật sự chính biến, Đại Khang lại không có nơi nào có thể tránh được sóng gió, thông tin gần đây nhất liên quan đến con trai ông vẫn là Lương Đại Tráng mang đến, Hồ Bất Vi cũng từng nghĩ đến các khả năng rồi.
Thanh Vân là một bộ phận tất yếu của Tây Xuyên bị Lý thị dùng trong vụ phản loạn này, trước khi Lý thị tự lập binh quyền, Lý Thiên Hành cũng đã biết thân phận của Hồ Tiểu Thiên rồi nên mới nhờ Hồ Thiên Hùng mang câu đối cho mình. Với người cơ trí như Lý Thiên Hành, y sẽ tính toán để trận phong ba này ảnh hưởng đến mình, thậm chí Hồ Bất Vi còn cho rằng quyết định làm phản của Lý Thiên Hành cũng đã manh nha từ lâu rồi, nếu như y thật sự quan tâm đến thân gia là mình thì cho dù không lộ ra thanh phong thì cũng phải huỷ hôn ước đi, chỉ có như vậy mới có thể giảm được ảnh hưởng đối với Hồ thị. Nhưng Lý Thiên Hành lại không làm như vậy, không phải là y không nghĩ tới mà là y không hề quan tâm đến sự sống chết của Hồ gia.
Có lẽ con trai mình đã rơi vào tay của Lý Thiên Hành, mặc dù hai nhà Hồ Lý trước đó đã có hôn ước nhưng giờ đây bản thân mình dường như đã mất giá trị, tân quân sẽ không trọng dụng, không biết chừng còn ra tay độc ác với mình nữa. Hồ Bất Vi đau lòng nghĩ, nếu như con trai đã bị Lý Thiên Hành khống chế, vậy thì vận mệnh tương lai cùng của lão ta có liên quan đến địa vị tương lai của mình trong triều. Giả dụ mình bị thất thế, đối với Lý Thiên Hành, con trai mình cũng sẽ mất đi giá trị cuối cùng. Còn giả dụ mình vẫn có thể ngồi vững ở vị trí Bộ Hộ Thượng Thư, vậy thì Lý Thiên Hành sẽ lợi dụng con trai mình làm con tin để khống chế mình làm việc cho lão ta.
Hồ Bất Vi hiểu rất rõ về tình thế bây giờ, trường hợp sau thì không có khả năng lắm. Ông chỉ hy vọng con trai có thể rời khỏi Thanh Vân trước khi Lý Thiên Hành ra tay. Chân trời góc biển, bất luận là nó đi đâu cũng được, chỉ cần không về kinh thành. Thật ra tìm một khuê nữ con nhà bình thường, sống một đời, đó chẳng phải là chuyện hạnh phúc sao. Con người không đến nghịch cảnh như này thì sao có thể tỉnh ngộ được?
Nghĩ đến con trai đáng thương của mình, Hồ Bất Vi lại cắn môi không khỏi cười khổ, nếu như Hồ thị gặp nạn thì tương lai của tên tiểu tử này sẽ ra sao đây?
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi ầm ĩ của Lương Đại Tráng:
- Lão gia…Lão gia…Có chuyện không hay rồi…
Hồ Bất Vi nhau mày, mở cửa phòng đi ra ngoài. Nhìn thấy Lương Đại Tráng thở không ra hơi chạy tới, thở hồng hộc nói:
- Lão gia! Bên ngoài…Bên ngoài có rất nhiều binh sĩ, vây trước sau Thượng Thư phủ rồi…
Hồ Bất Vi gật đầu, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, thật ra ông sớm đã đoán được ngày này sẽ đến, ông bình tĩnh nói:
- Mở cửa chính ra nghênh đón họ! Truyền lệnh ta, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không ai được chống cự!
- Lão gia...
- Nhanh đi!
Hồ Bất Vi phẫn nộ quát.
Lúc này Lương Đại Tráng mới vội vàng đi.
Lúc này Hồ phu nhân Từ Phượng Nghi cũng nghe thấy, kinh sợ nói:
- Lão gia! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hồ Bất Vi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời cao chiếu rọi, trời cao rộng lớn, thời tiết hôm nay đẹp chưa từng thấy. Ông vuốt râu mỉm cười:
- Điều gì đến thì sớm muộn gì cũng đến!
Từ Phượng Nghi nắm cánh tay của phu quân, nói:
- Lão gia! Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cùng lão gia gánh vác!
Hồ Bất Vi mím môi, chậm rãi gật đầu, ông vỗ nhẹ lên mu bàn tay của phu nhân mình. Lúc này bên ngoài cửa có tiếng quát the thé:
- Thánh chỉ tới!
Nội quan giám đô đốc Cơ Phi Hoa mặc quan phục màu tím trong cung bước vào nội phủ Thượng Thư dưới sự hộ tống của mười mấy tên Ngự lâm quân.
Hồ Bất Vi dẫn phu nhân và đám người Hồ phủ quỳ xuống.
Cơ Phi Hoa từ từ mở thánh chỉ ra, ai ái đọc:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Vi thân là quan viên Hộ bộ, quản lý tài chính triều đình, vốn phải đứng đầu sĩ tử, làm gương cho quần thần, lấy mình làm gương, để thế hệ đời sau noi theo. Ai ngờ lại dám lợi dụng chức vụ, ăn hối lộ làm trái pháp luật, dối trên lừa dưới, cấu kết với Kiếm Nam Tây Xuyên Tiết Độ Sứ Lý Thiên Hành, làm mê hoặc chúng dân, mưu đồ bí mật tạo phản, làm đảo điên Đại Khang, tức khắc cách chức giao cho Hình Bộ. Con trai Hồ Tiểu Thiên gia nhập phản quân, phản lại triều đình, cách chức, đợi về quy án, áp giải đến kinh thành trị tội. Tất cả tài vật ở quê phải kiểm tra khám xét, thu nạp quốc khố. Khâm thử!
Hồ Bất Vi quỳ trên đất, trong lòng cảm thấy nặng nề vô cùng, mấy tội trạng trên thánh chỉ, bất luận là tội trạng nào cũng đủ để tru di cửu tộc, lần này khó có thể thoát nạn rồi.
Từ Phượng Nghi rưng rưng nước mắt nói:
- Oan uổng quá! Hồ gia chúng tôi mấy đời trung lương, luôn lo nghĩ cho nước nhà, cúc cung tận tuỵ, sao có thể có tâm tạo phản được. Mong công công minh giám...
Cơ Phi Hoa âm trầm cười nói:
- Có điều gì muốn nói thì các ngươi hãy đến Hình Bộ mà nói, tạp gia chỉ đến truyền lệnh thôi! Người đâu! Bắt vợ chồng Hồ Bất Vi giải đến Hình Bộ cho ta!
Từ Phượng Nghi lớn tiếng nói:
- Hãy khoan! Hồ gia chúng ta có Đan Thư Thiết Khoán tiên hoàng ban tặng, kẻ nào trong các ngươi dám động đến lão gia nhà ta!
Hồ Bất Vi liên tục ra hiệu với thê tử, việc này không thể nói ra ngoài được, nói ra cũng chỉ làm tăng thêm tội. Đan Thư Thiết Khoán căn bản không có trong Thượng Thư phủ, thật ra trong lòng ông hiểu rõ, nếu như tân quân quyết tâm muốn trừng trị mình thì cho dù có lấy Đan Thư Thiết Khoán ra thì cũng không có tác dụng.
Cơ Phi Hoa nói:
- Đan Thư Thiết Khoán! Đúng là có chuyện này nhưng ta lại nghe nói, Đan Thư Thiết Khoán sớm đã bị thất lạc trong trận hoả hoạn ở Hồ gia các ngươi rồi. Hồ Bất Vi! Nếu như Ngài lấy ra được Đan Thư Thiết Khoán thì có lẽ miễn được tội chết nhưng nếu không lấy ra được thì...Ha ha...Chỉ có thể là tăng thêm tội thôi.
Hồ Bất Vi thở dài nói:
- Cơ công công! Ông nói không sai! Đan Thư Thiết Khoán của Hồ gia chúng tôi sớm đã bị người ta lấy cắp rồi!
- Lão gia!
Từ Phượng Nghi nói, nước mắt lưng tròng.
Hồ Bất Vi từ từ đứng lên nói:
- Quân muốn thần chết thần không thể không chết! Tin rằng bệ hạ sẽ cho Hồ mỗ được trong sạch.
Vợ chồng Hồ Bất Vi bị áp giải lên xe tù, áp giải đến Hình Bộ. Trong lúc xe tù đi ra khỏi phủ Thượng Thư, Hồ Bất Vi quay đầu lại nhìn, hai mắt cũng không kìm nổi nước mắt, vua nào triều thần đấy, tân quân kế vị, quả nhiên đã ra tay với đám người bọn họ. Ông không trách tân quân lòng lang dạ sói, làm quan nhiều năm, ông sớm đã hiểu rõ về tàn nhẫn máu tanh chốn quan trường. Nếu như lần này Thái Tử Long Diệp Khánh thuận lợi đăng cơ, vậy thì Đại Khang giờ đây lại có một cảnh tượng khác. Có trách chỉ trách mình ban đầu phán đoán sai tình thế, thật không ngờ Đại Hoàng tử Long Diệp Lâm có thể Đông Sơn tái khởi, đoạt vị thành công.
Hồ Bất Vi biết rằng lần này chắc chắn phải chết, chỉ e cả nhà Hồ thị không may mắn mà thoát được đại nạn này, trong lòng ông thầm nhủ:
“ Tiểu Thiên! Đi đi! Hãy đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay về nữa!”
Trong đám người vây quanh Hồ thị bị bắt, một đôi mắt đã sưng đỏ lên, đó chính là Hồ Tiểu Thiên. Hắn trải qua bao đắng cay tủi cực quay về Khang đô, nhưng cuối cùng vẫn bị chậm một bước. Mắt thấy cha mẹ bị áp giải lên xe, mấy lần Hồ Tiểu Thiên định xông lên, nhưng lý trí lại nói với hắn, lúc này xông ra chỉ vô ích, ngược lại sẽ rơi vào tầm khống chế của quan phủ giống như cha mẹ mình mà thôi.
Cao Viễn ở bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, từ đôi mắt đỏ ửng của Hồ Tiểu Thiên đến xiết chặt nắm đấm thì cậu bé đoán được Hồ Tiểu Thiên và đám người Hồ gia bị bắt này có quan hệ mật thiết với nhau. Cậu bé này rất thông minh, những chuyện Hồ Tiểu Thiên không nói ra, cậu ta cũng không chủ động hỏi, cậu đứng bên cạnh chỉ dùng tay nắm cánh tay của Tiểu Thiên, nhỏ giọng nói:
- Công tử! Chúng ta đi thôi!
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, lúc này mới nhận ra ban nãy mình đã quá kích động, quan tâm quá thành loạn, nếu bị người khác nhìn ra bộ dạng ban nãy thì chắc chắn sẽ nảy tâm nghi ngờ. Vì vậy hắn khẽ lùi ra khỏi đám người cùng với Cao Viễn, đến quán trà gần đó ngồi một lát, gọi hai tách trà lớn, vừa lặng lẽ uống vừa nghĩ đối sách. Từ tin tức nghe được ban nãy có thể biết được, phụ mẫu hắn đã bị áp giải đến Hình Bộ để thẩm tra, nếu như định ra tội danh là cấu kết với phản tặc, ý đồ mưu phản thì Hồ gia nhất định sẽ bị tru di cửu tộc. Mặc dù trong tay hắn có Đan Thư Thiết Khoán nhưng nếu như liều lĩnh tìm đến Hình Bộ, rất có thể sẽ không có tác dụng gì. Nhất định phải có nhân vật có tầm cỡ đứng ra nói giúp phụ thân, như vậy mới có thể phát huy tác dụng của Đan Thư Thiết Khoán.
Nhưng lại có một khó khăn bày ra trước mặt Hồ Tiểu Thiên, mặc dù phụ thân ở kinh thành cũng có một vài đồng minh nhưng những người ủng hộ Thái Tử trước giờ đây dường như đã bị tiêu diệt rồi, những người này bây giờ cũng đang rơi vào tình cảnh khó khăn, kể cả trước mắt không có người liên luỵ thì ai cũng sợ hãi tránh đi, vậy thì làm sao chịu ra mặt nói giúp cho Hồ gia? Lòng người dễ thay đổi, biểu hiện trong chốn quan trường rất tinh tế, hơn nữa Hồ Tiểu Thiên cũng không thân quen với những người hay qua lại với phụ thân mình, có thể nghĩ đến chỉ có Hộ Bộ Thị lang Từ Chính Anh, nhưng không biết ông ta có bị liên luỵ đến chuyện của phụ thân mình không?