Chốc lát sau khi từ biệt Sử Học Đông, Mộ Dung Phi Yên đã đi thật xa, nàng từ trước đến giờ ghét ác như thù nên hận không thể đem cái loại con ông cháu cha hèn hạ vô sỉ này giết đi cho thống khoái, nhìn Hồ Tiểu Thiên cùng loại người này tay bắt mặt mừng, còn xưng huynh gọi đệ, nhất định là cấu kết làm chuyện xấu, rắn chuột một ổ. Nàng lập tức phóng ngựa rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Kể từ lúc gặp mặt lần đầu đến giờ, thái độ của Mộ Dung Phi Yên đối với Hồ Tiểu Thiên luôn lạnh như băng, không nói chuyện với hắn câu nào, Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm xem chừng Mộ Dung Phi Yên giận mình thật rồi, dù sao nàng tốt xấu gì cùng là quan bát phẩm, nhưng bây giờ lại phải cùng một tên Huyện thừa cửu phẩm tép riu như hắn đi hơn ba ngàn dặm chờ đợi hắn phân công, đổi lại người khác cũng sẽ cảm thấy buồn bực như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng nếu thật không muốn đi hoàn toàn có thể từ chối mà, dù gì nàng cũng đang trong lúc tạm thời bị cách chức, hoàn toàn có thể mặc kệ, nên việc nàng đi theo chứng minh rằng trong lòng nàng dường như đã chấp nhận an bài rồi. Hồ Tiểu Thiên không hề gấp gáp mà nhàn nhã thúc ngựa theo sau.
Nắng vàng len lỏi trong những áng mây đỏ rực đang chầm chậm bay lên từ xa xa lưng chừng núi, rẽ thành những đoạn hào quang trên bầu trời màu xanh nhạt, sương mờ buổi sớm vẫn còn lãng đãng trên đám ruộng xanh tươi, nhanh chóng tan đi dưới nắng ấm, thẩm thấu vào bùn đất, trên lá cây, óng ánh sương mai chuyển động. Gió sớm lay động những gốc bạch dương hai bên đường, vang lên tiếng động xoàn xoạt, nắng vàng xuyên qua kẽ lá xanh nhạt lóe ra những mảnh kim quang sáng lạn.
Trên đường lộ ngoài kinh thành, mười dặm một trường đình, năm dặm một đoản đình, đi qua đình nghỉ chân, quay đầu nhìn lại kinh sư thành quách trong tầm mắt đã biến thành một đường chỉ dài xám xịt.
Người dân trên đường dần dần thưa thớt, đưa mắt nhìn về trước, xa xa là một tiểu đình có ngói xanh trụ đỏ, mái cong hình lục giác. Bên cạnh cây cổ thụ trước đình đỗ một chiếc xe ngựa nào đó, một tà áo trắng xinh đẹp dáng hình thướt tha đang dừng chân trong kia. Mộ Dung Phi Yên ghìm cương ngựa, nhìn thấy thiếu nữ trong đình chính là vũ nữ danh mãn Đại Khang - Hoắc Tiểu Như. Hoắc Tiểu Như cũng nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên, nàng mỉm cười gật đầu chào. Mộ Dung Phi Yên môi khẽ mỉm cười, nàng cùng Hoắc Tiểu Như tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng đối với vị tài nữ này là rất tốt.
Hồ Tiểu Thiên bởi vì đi sau, nên so với nàng chậm một chút mới nhìn thấy Hoắc Tiểu Như, Mộ Dung Phi Yên xoay người sang chỗ khác, nói: "Hồng nhan tri kỷ đã đến, còn không tranh thủ thời gian?". Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Phi Yên chủ động cùng Hồ Tiểu Thiên nói chuyện, hiếm khi nàng dễ chịu như lúc này. Hồ Tiểu Thiên cười cười: "Đợi ta, ta đi một chút sẽ trở lại!" Hắn phóng ngựa đi vào tiểu đình, vài tên gia đinh còn muốn cùng đi qua thì bị Mộ Dung Phi Yên thò tay ngăn lại: "Không có việc gì, các ngươi qua bên kia nghỉ chân đi." Lương Đại Tráng quơ quơ tay nải, nói: "Mộ Dung bộ đầu nói đúng, đừng qua đó, thiếu gia tán gái đấy." Mộ Dung Phi Yên nghe được hai chữ tán gái này, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhưng cũng cảm thấy chói tai, không chịu được nhíu mày liếc Lương Đại Tráng. Mấy tên gia đinh này đều đã tận mắt thưởng thức qua võ công cường hãn của Mộ Dung Phi Yên, biết rõ bọn họ không phải là đối thủ của nàng, đây là thời đại kẻ mạnh làm vua, nắm đấm ai cứng thì người đó nắm quyền định đoạt, vì vậy đám gia đinh này ngoan ngoãn im lặng, không dám hé miệng.
Về phần Hồ Tiểu Thiên, nếu việc Sử Học Đông xuất hiện ở thập lý đình đưa tiễn là việc ngoài dự liệu, thì sự xuất hiện của Hoắc Tiểu Như đúng là một việc kinh hỉ. Lần này tuyệt không phải là trùng hợp, ra khỏi kinh thành đã hơn mười dặm, Hoắc Tiểu Như chọn một đình viện cách những mười lăm dặm,, ít người qua lại, Hồ Tiểu Thiên minh bạch chính mình và nàng mặc dù không tính là bằng hữu, nhưng tuyệt không bình thường. Hắn nhìn nhìn xe ngựa, kỳ quái không biết ai là phu xe thì Uyển Nhi từ bên trong thò đầu ra, vẫy tay với hắn cười hì hì lộ ra hai cái răng thỏ đáng yêu, sau đó nhanh chóng chui lại vào xe, nàng hiển nhiên hiểu mình không nên quấy rầy hai người họ nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên đi vào tiểu đình, Hoắc Tiểu Như hai tay chắp sau lưng, tiếu dung như hoa cúc, lẳng lặng nhìn sang Hồ Tiểu Thiên, mặc dù sắp chia xa nhưng Hồ Tiểu Thiên vô cùng cố gắng tìm kiếm cũng không hề thấy một điểm buồn thương lưu luyến nào trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng. Hoắc Tiểu Như nhất mực bình đạm, nét mặt nàng phảng phất phong ba bất kinh, không hiểu nàng bình thường vẫn như thế hay do Hồ Tiểu Thiên không làm nàng cảm thấy xúc động.
Hồ Tiểu Thiên bắt chước bộ dạng Hoắc Tiểu Như, cũng chắp tay ra sau lưng, hai người đứng đấy mặt đối mặt, Hồ Tiểu Thiên mở lời:
"Là nàng đặc biệt tới đây tiễn ta, hay đột nhiên đổi ý muốn cùng ta đi Tây Xuyên du sơn ngoạn thủy?"
Hoắc Tiểu Như lắc đầu: "Cả hai đều không phải."
"Haiz, xem ra là ta tự mình đa tình rồi! "
Hoắc Tiểu Như nói: "Ta chỉ muốn kiểm chứng một điều, ngươi nói dùng mũi chân đỡ lấy sức nặng cơ thể, có phải là như vậy không?" Nàng nhón chân, thân thể mềm mại ưu nhã khẽ cao lên một chút.
Hồ Tiểu Thiên không nghĩ mình chỉ nói linh tinh một câu lại khiến Hoắc Tiểu Như quan tâm như vậy, theo như lời hắn, "Túc tiêm vũ" căn bản chính là múa ba lê, dù cho vũ kỹ của Hoắc Tiểu Như có là số một Đại Khang nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến động tác dùng mũi chân đỡ sức nặng cơ thể mà nhảy múa như thế. Trong lòng hắn lại muốn rằng Hoắc Tiểu Như tới đây tiễn mình, chứ không phải đến để hỏi chuyện này.
Hoắc Tiểu Như có ngộ tính vũ đạo cực cao, từ lời nói của Hồ Tiểu Thiên đã lĩnh ngộ được cảnh giới mới, tuy rằng nàng không có được thần thái chân chính của múa ba lê, nhưng động tác của nàng đã giống như khuôn như đúc. Chẳng qua đôi giày trên chân nàng hiển nhiên không phải là giày để múa ba lê, Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Có chút giống rồi, bất quá giầy không đúng."
Hắn lấy trong người ra một cây bút chì, hắn không giỏi viết thư pháp cho lắm, tìm kiếm nhiều lần mới có được cây bút vừa ý như cái này, hắn nói với Hoắc Tiểu Như: "Có giấy không?"
Hoắc Tiểu Như nhìn cái bút chì kỳ quái trong tay hắn, không khỏi sửng sốt, bất quá nàng nhanh chóng hiểu ra đây là cây bút tùy thân của hắn.
"Giấy vệ sinh cũng được" Tại hắn nghĩ nữ nhân bình thường đều đem theo món đồ này.
Hoắc Tiểu Như đương nhiên không biết cái gì gọi là giấy vệ sinh, nói khẽ: "Uyển Nhi, lấy giấy Tuyên Thành* ra đây!" Hồ Tiểu Thiên liền đem giấy Tuyên Thành trải ra chiếc bàn đá trong đình, hắn bắt đầu họa một đôi giày múa ba lê, lại nói, khả năng hội họa của Hồ Tiểu Thiên cũng coi như có chút tiêu chuẩn, kiếp trước nếu không chọn nghề y, không chừng hắn sẽ làm họa sĩ đấy.
Điểm mấu chốt của giày ba lê nằm ở mũi giày, bên trong mũi giày có dấu một bộ phận như chiếc hộp, khi mang vào sẽ ôm lấy toàn bộ mũi chân và mu bàn chân vũ công, gọi là hộp giày. Hồ Tiểu Thiên tay cầm than củi thoăn thoắt phác thảo trên nền giấy Tuyên Thành.
Hoắc Tiểu Như trước kia chỉ biết hắn tài văn chương xuất chúng, đầu óc nhanh nhẹn, lại không nghĩ rằng hắn rõ ràng còn giỏi về thi họa, chẳng qua phương pháp hội họa này trước giờ nàng chưa từng gặp qua, ngay cả bút vẽ cũng kỳ quái, từ lúc lọt lòng tới giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy có người dùng bút than để vẽ, thế nhưng quả thật Hồ Tiểu Thiên hạ bút như có thần, nguệch ngoạc mấy nét trông rất sống động.
Hồ Tiểu Thiên thao thao: "Phần hộp giày thường dùng sáu lớp vải bố hoặc vải thô dán lại mà thành, mục đích để cho mũi giày không quá cứng, cũng không quá mềm hoặc dễ gãy. Phần còn lại thì dùng vải gấm mà may, màu da người hoặc màu hồng phấn là đẹp nhất. Nếu muốn nhảy tốt Túc Tiêm vũ, nhất định phải có một đôi vũ hài phù hợp, bằng không thì múa không được tự nhiên, còn dễ dàng tổn thương đến mũi chân của ngươi".
Hoắc Tiểu Như mở trừng hai mắt, đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra hào quang kích động, xem nàng bình thường trầm ổn không ngờ lúc này lại phản ứng mạnh như thế.
"Hồ công tử thật là uyên bác." Hoắc Tiểu Như một bên nhìn xem, toàn thân hoàn toàn bị chấn động bởi Hồ Tiểu Thiên.
Thật ra Hồ Tiểu Thiên sở dĩ khoe khoang chính là mong chờ kết quả như vậy, lão tử đi lần này không biết lúc nào mới có thể trở về, Hoắc Tiểu Như tuyệt đại tao nhã, bên cạnh của nàng chắc ăn không thiếu người ngưỡng mộ cùng theo đuổi. Nếu không biết nắm bắt tạo ấn tượng sâu sắc với cô nàng, sợ sau này gặp lại củ cải trắng này đã bị con lợn nào nó nhổ đi rồi. Những thứ khác không nói, chỉ bằng công phu kí họa này của ta, dù không thể khiến nàng yêu chết đi sống lại, ít nhất cũng làm nàng nhớ mãi không quên.
*Giấy Tuyên Thành (hay giấy Tuyên): Giấy “Tuyên” được làm ở vùng Tuyên thành tỉnh An Huy. Nó do vỏ cây thanh đàn và rơm rạ tạo thành một loại giấy rất quý, bề mặt giấy mịn nhẵn, chất giấy mềm mại và dẻo dai, thấm mực đều đặn và có tính thấm nước mạnh. Vì là một loại giấy rất quý nên tử thời Đường đã trở nên rất nổi tiếng, do nó có hiệu quả đặc biệt đối thư pháp và hội hoạ Trung Quốc vì thế mà rất được các nhà tư pháp và hoạ sĩ nổi tiếng coi trọng.