Thấy bộ dạng âm trầm của cha mình, Hồ Tiểu Thiên đoán được trăm phần trăm là lão đã nghe thấy xung đột giữa hắn và Sử Học Đông rồi.
Hồ Bất Vi vừa thấy Hồ Tiểu Thiên tới liền đập cái rầm vào bàn sách bên cạnh, giận dữ hét: "Quỳ xuống cho ta!"
Theo trí nhớ của Hồ Tiểu Thiên thì vị phụ thân này chưa bao giờ tức giận đến vậy, xem ra chuyện hôm nay thực sự chọc giận lão, Hồ Tiểu Thiên liền quỳ xuống, lẩm bẩm: "Quỳ thì quỳ, cha bảo quỳ thì con không thể không quỳ."
Hồ Bất Vi nói: "Sai! Cha bảo chết ngươi không thể không chết!"
"Không thể nào, ta là do người sinh ra đó, nhìn bộ dạng cha không giống kẻ quân pháp bất vị thân a!"
Hồ Bất Vi nghe hắn nói vậy không khỏi có chút buồn cười, nhưng giờ không phải lúc cười, hằm hằm nhìn Hồ Tiểu Thiên quát: "Đồ hỗn trướng, ngưoi làm như ta không dám quân pháp bất vị thân sao?"
Hồ Tiểu Thiên liền nói: "Cha, cho ta thu lại câu vừa nãy, người dùng kiểu quân pháp bất vị thân này không phải lần đầu a."
Hồ Bất Vi: "Láo xược!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bắt ta cưới một người liệt, cũng tương đương đảo lộn hạnh phúc nửa đời về sau của ta rồi, cái này còn không gọi là quân pháp bất vị thân?"
"Ách"
"Ta không có hoàng đồ đại chí gì gì cả, cũng chả muốn kiến công lập nghiệp gì, chỉ muốn ở Kinh Thành theo người và mẫu thân báo hiếu, nhưng sao cả điểm này người cũng không thể chấp nhận? Bất chấp đưa ta tới Tây Xuyên, cái này có tính là quân pháp bất vị thân không?"
"Cái này..."
"Cái gì cũng quá tam ba bận a, người làm được hai lần, hôm nay lại muốn quân pháp bất vị thân, ta tin tưởng độ hung ác của người làm gì cũng được a, cha người nếu thực sự không vừa mắt với ta thì có thể tiêu diệt luôn, dù sao cái mạng này là người ban cho, nếu giết thì ta không oán hận nửa câu."
"A... Cái này... Thật thật sự... Tức chết ta rồi!" Hồ Bất Vi ôm đầu lảo đảo lùi hai bước ngã ngồi xuống ghế bành, Hồ Bất Vi trong triều thì khua môi múa mép như lò xo, nhưng đối mặt với đứa con trai này thực sự là không có biện pháp. Hơn mười sáu năm nay lão vì đứa con ngây ngốc này hao tổn không biết bao nhiêu đầu óc, vất vả lắm mới đợi đến lúc ông trời có mắt, lại cho con mình thông minh trở lại, không nghĩ lại độ thông minh này của nó lại không ít lần gây phiền toái cho mình, hơn nữa càng ngày càng gây họa lớn, lần trước chọc vào quan lục phẩm lần này liền chọc vào Lại bộ thượng thư Sử Bất Xuy. Hơn nữa Sử Bất Xuy lại cùng phe với mình, gần đây nhất còn nhờ Sử Bất Xuy, cho tiểu tử này chút quan chức, đứa nhỏ này thực sự không thể làm bớt lo a.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, người ngàn vạn lần không nên nóng giận a, lớn tuổi phải luôn giữ đầu óc thanh thản a, người mắng ta vài câu, đánh ta vài cái đều được cả, nhưng đừng để sai lầm của ta ảnh hưởng đến chính mình a. Nếu thực sự sinh bệnh thì không phải là tại ta a? Hai người chúng ta có không biết bao nhiêu là kẻ thù a, cần chi phải lưỡng bại câu thương?"
Hồ Bất Vi nghe tiểu tử này ngụy biện, vừa tức vừa buồn cười, nhịn không được mắng: "Xú tiểu tử, ngươi thực sự làm ta tức chết ..." Nói đến đây không nhịn được bật cưoif. Vốn muốn cho nhi tử một cái giáo huấn sâu sắc, nhưng bị hắn chọc cười nên liền bất lực.
Hồ Tiểu Thiên thấy lão cười liền nhận ra chuyện này không gây vấn đề gì lớn rồi, đến trước mặt lão: "Cha, cuối cùng vì sao người giận ta vậy."
Hồ Bất Vi lườm hắn một cái: "Ta cho ngươi đứng lên?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai đầu gối ta đều quỳ sưng lên a, cũng không phải ta sợ bị thương mà là sợ người quan tâm a, nếu ta cứ như vậy sinh bệnh không phải khiến người đau lòng a, coi như người không có đau lòng, thì dù sao cũng làm mẹ đau lòng a, nếu mẹ về mà biết chuyện nhất định sẽ kiếm ngài tính sổ a, thanh quan c=khó đoạn việc nhà, hậu viện mà nảy sinh cái gì thì hậu quả không chịu nổi a!"
Hồ Bất Vi nhìn con mình, cười lạnh: "Uy hiếp ta?"
"Không dám!"
Hồ Bất Vi bỗng nhiên cười ha ha, Hồ Tiểu Thiên cũng hắc hắc cười gian.
Hồ Bất Vi bất thình lình ngừng cười, Hồ Tiểu Thiên thì vẫn theo quán tình đứng đó hắc hắc, không kịp phanh lại rồi, không khỏi lúng túng: "Cha người không nói gì, ta đi nhá."
Hồ Bất Vi nói: "Ba ngày sau, ngươi đi Tây Xuyên!"
"Cái gì?" Hồ Tiểu Thiên tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy không khỏi lắp bắp kinh hãi. Trong lòng không khỏi hiện lên vui sướng khó tả, vốn tưởng cha mình đã quên việc này, không tưởng là vẫn đang tiến hành. Gia hỏa này giả vờ giả vịt nói: "Cha, ta không muốn rời xa người!"
Hồ Bất Vi nói: "Không thể theo ý ngươi! Ngươi ở đây ngoại trừ chọc vào rắc rối còn làm được gì? Không để ngươi ra ngoài rèn luyện, ngươi không hiểu được cái gì gọi là nhân thế khổ cực, ngươi cũng không biết quý trọng thời gian không đễ có được này." Lão đứng lên, vỗ vỗ vai con nói: "Tiểu Thiên, cũng không phải ta nhẫn tâm, nhưng có đạo ngọc bất trác bất thành khí, người không học không biết nghĩa. Đi ngàn dặm đường còn hữu ích hơn đọc vạn quyển sách."
Hồ Tiểu Thiên nói:: "Cha, người thực sư cho ta đi Tây Xuyên ở rể cho Lý gia?" Hắn một mực hoài nghi động cơ phụ thân cho mình tới Tây Xuyên, cảm giác chuyện này không đơn giản chỉ là cho hắn tạm lánh cơn bão chính trị ở kinh thành.
Hồ Bất Vi lạnh nhạt cười nói: "Ta thả ngươi ra ngoài là cho ngươi rèn luyện thật tốt, không nói thân phận ngươi cho quan lại ở đó, chỉ cần ngươi ăn không phô trương thì Lý gia đương nhiên sẽ không biết, Tây Xuyên rộng lớn, Lý gia ở Tây Châu, chỗ ngươi đến gọi là huyện Thanh Vân huyện, thân phận Lý gia là gì chứ, cai quản cả Tây Xuyên sao lại để ý tới một cái Thanh Vân huyện nho nhỏ chứ?"
Hồ Tiểu Thiên mở trừng hai mắt, hắn vốn tưởng lão gia tử cho mình ra ngoài làm quan sẽ không chọn thâm sơn cùng cốc, cái Thanh Vân huyện này nghe tên vậy mà có vẻ mang ý thuận lợi, ta một bước lên"mây xanh" mà, phải chăng muốn sau này ta làm quan cứ vậy tiến bước lên cao sao. Chẳng qua là nghe ý tứ lão thì Thanh Vân huyện có lẽ rất nhỏ. Huyện Thừa thì hắn biết, cũng chả phải người đứng đầu một huyện, tương đương với Huyện trưởng, bên trên còn có Huyện lệnh nữa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Huyện thừa như ta tính là quan mấy phẩm vậy?"
Hồ Bất Vi coi như bị hắn hỏi khó rồi, chức huyện thừa thật sự là rất rất nhỏ, thực sự lão cũng chả chú ý, nghĩ một hồi mới nói: "Hẳn là cửu phẩm... Hạ!"
Hồ Tiểu Thiên lúc nghe được thả tự do ra ngoài làm quan trong lòng còn tràn đầy hưng phấn, nhưng nghe những lời này không khác gì bị dội một chậu nước lạnh, móa! Đã cửu phẩm lại còn hạ! Lừa ai chứ vậy còn gọi là quan sao? Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, thế nào người bảo bằng hữu xắp xếp lại cho ta một cái chức quan tép riu vậy, à không phải gọi là tép riu của tép riu đó."
"Sao? Mất hứng?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta thì không sao, nhưng ngài là quan tam phẩm đó, ta đã là cửu phẩm lại còn hạ nữa, người xem vậy được không? Ta nói nhá, ta không sao cả a, chỉ cần người không có thấy mất mặt thì ta không sao a!"
Hồ Bất Vi sao có thể không nhìn ra bụng dạ tên này, nói nghìn câu vạn câu cuối cùng cũng là chê chức quả nhỏ, lão mỉm cười nói: "Ngươi không cần lo, ta không có ý nói cho người khác biết ngươi là con ta, ngươi sợ ta mất mặt thì đừng nhận là con ta ha ha."
Hồ Tiểu Thiên triệt để trợn tròn mắt: "Cha, thế nào ta lại cảm giác ngươi là quân pháp bất vị thân như lúc đầu vậy?"
Hồ Bất Vi nói: "Ta là có nỗi khổ tâm, thực ra ngươi tới Tây Xuyên tối đa cũng chỉ rèn luyện hai năm, Tây Xuyên cảnh vật đẹp đẽ, địa linh nhân kiệt, ngươi tới đó tiêu khiển thả lỏng chút cũng tốt." Thực ra Hồ Bất Vi không nỡ lòng cho con mình chạy như vậy, chẳng qua là hoàng quyền thay đổi, sóng ngầm trong triều bắt đầu khởi động, ta còn không biết có phát sinh biến hóa gì không nữa, đúng lúc đó Đan Thư Thiết Khoán lại bị người ta lấy mất, tuy chưa có bại lộ nhưng cứ như vậy sẽ là cái tia họa ngầm lớn, giống như tòa nũi trong lòng Hồ Bất Vi. Hồ gia chỉ có độc đinh là tên Hồ Tiểu Thiên này, cho hắn tới Tây Xuyên là Hồ Bất Vi lưu một cái đường lui, phải nói là lão đã suy nghĩ rất kỹ mới quyết định vậy.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Người đã quyết vậy thì ta cũng không thể nói gì hơn."