Vào nửa năm trước lão nghe tin Hồ Tiểu Thiên đột nhiên khôi phục bình thường, lão vẫn không tin rằng mình chẩn đoán sai. Từ một kẻ đần biến thành một người thông minh, từ một thằng câm lại trở lên nói chuyện lưu loát chuyện này nghe thật là hoang đường nhưng hai kỳ tích này rõ ràng phát sinh trên người Hồ Tiểu Thiên.
Lý Dật Phong mặc dù đã nghe thiên hạ đồn đại nhưng gã vẫn luôn xì mũi coi thường cho rằng tất cả chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi. Nhưng khi gã tận mắt nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên không những hết bệnh mà còn nắm giữ trong tay một loại y thuật thần kỳ làm trong lòng lão rất là rung động.
Hồ Tiểu Thiên để cho tám gã người hầu chờ ở bên ngoài Dịch Nguyên Đường, dù sao bên trong Dịch Nguyên Đường có rất nhiều người bệnh, mang theo tám gã người hầu đi vào chẳng những rêu rao mà còn sẽ chiếm cứ không ít không gian, làm cho người bệnh hoang mang dù sao người bệnh còn không biết thân phận của bọn hắn còn tưởng là bọn hắn đến đây gây sự .
Viên Sĩ Khanh còn đang phải khám bệnh lên nên không thể đứng dậy chào đón, chỉ xa xa gật đầu với Hồ Tiểu Thiên xem như đã nhìn thấy. Đám đại phu này thực chất bên trong đều rất thanh cao, tuy rằng bọn họ gặp mặt những vị quan to đều ra vẻ vui cười. Nhưng trong lòng vẫn luôn coi thường đám người này, thế nhưng Hồ Tiểu Thiên thì khác nhừo tài hoa về y học, hắn đã được đám danh y này tôn trọng và công nhận.
Hồ Tiểu Thiên được vào trong Dịch Nguyên Đường, các phòng ở đây đều dùng dược thảo để đặt tên, phân biệt với nhau rõ ràng.
Lý Dật Phong thấy Hồ Tiểu Thiên đi tới, vội vàng đứng dậy đón chào, mỉm cười nói: "Hồ công tử hạ cố đến chơi, lão phu không có từ xa tiếp đón mong rằng thứ tội thứ tội!". Lão khách khí không phải là do xuất thân địa vị mà là bởi vì y thuật Hồ Tiểu Thiên, muốn để cho một thầy thuốc bội phục tôn kính mình từ đáy lòng thì nhất định phải có bản lĩnh để cho bọn họ bội phục.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười chắp tay với Lý Dật Phong: "Lý tiên sinh quá khách khí rồi! "
Lý Dật Phong mời Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh rồi ra lệnh cho người đem trà tới. Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Mộ Dung bộ đầu sao còn chưa tới? ". Bây giờ đã quá trưa, qua thời gian ước định rồi .
Lý Dật Phong trả lời : "Xem ra Mộ Dung bộđầu bận chút việc rồi." Lão vừa nới vừa dùng tay mời Hồ Tiểu Thiên dùng trà.
Hồ Tiểu Thiên nâng chén trà lên uống một hớp, nước trà của Dịch Nguyên Đường đều mang theo chút hương vị dược thảo, Hồ Tiểu Thiên không quen uống loại mùi vị này, không nhịn được nhíu mày.
Lúc này bên ngoài Dịch Nguyên Đường có một người trung niên đi tới, đó là quản lí nhà kho của Dịch Nguyên Đường, lão hành lễ với Lý Dật Phong rồi đem một hộp gỗ trong tay đặt lên bàn, sau đó lại cung kính chào Hồ Tiểu Thiên rồi lùi lại ba bước đến bên cạnh cửa mới quay người rời đi. Từ thái độ cung kính của thủ hạ đối với Lý Dật Phong đủ thấy được uy vọng của lão ở Dịch Nguyên Đường.
Lý Dật Phong vén hai ống tay áo lên, trang phục cổ đại tuy rằng nhìn tiêu sái phiêu dật tựa hồ có mấy phần tiên khí nhưng lại rất trói buộc, phiền phức. Hồ Tiểu Thiên không thích y phục như thế, hắn làm riêng cho cho mình mấy bộ quần áo võ sĩ, tất cả đều gọn gàng thoải mái .
Lý Dật Phong mở hộp gỗ ra ngay trước mặt Hồ Tiểu Thiên, trong đó có một bộ dụng cụ phẫu thuật được chế tác tinh xảo, Hồ Tiểu Thiên hai mắt sáng lên, lão khốn này tại sao hôm đó không thấy ngươi lấy ra? Chẳng nhẽ lão già ngươi lại định giấu diếm?
Lý Dật Phong nói: "Hồ công tử những dụng cụ này là ta nhờ những thợ rèn giỏi nhất kinh thành căn cứ vào tranh ảnh tư liệu ngài đưa lúc phẫu thuật để chế tạo."
Hồ Tiểu Thiên bây giờ mới hiểu được thì ra là Lý Dật Phong sau khi xem mình phẫu thuật đã tìm người đặc biệt chế tạo cho hắn bộ dụng cụ này, dao gải phẫu, cán dao, kim châm, kìm cầm máu đầy đủ mọi thứ. Hắn cầm kìm cầm máu lên cảm thấy rất vừa tay, các chi tiết và chức năng còn tốt hơn cây kìm ngày xưa hắn đã dùng. Trên cây kìm này còn được chạm khắc nhiều hoa văn tinh xảo làm cho người ta nhìn không muốn rời mắt.
Hồ Tiểu Thiên cầm lên kiểm tra từng dụng cụ, bộ dụng cụ này làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay. Thật không ngờ ở Đại Khang này lại có người thợ khéo tay như vậy, chỉ dựa vào bản vẽ mà có thể làm bộ dụng cụ tinh xảo đến nhường này. Đúng là giang sơn rộng lớn đâu đâu cũng có người tài!
Lý Dật Phong nói: "Bộ dụng cụ này là lễ vật ta chuẩn bị riêng cho công tử."
Hồ Tiểu Thiên nghe lão nói như vậy liền hiểu được thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, hắn với Lý Dật Phong không phải là bạn bè dựa vào cái gì mà lão hao phí tâm tư tặng một bộ dụng cụ tinh xảo như vậy cho ta? Đừng nói là lão ngưỡng mộ y thuật của ta cho dù y thuật của ta có cao siêu hay là cảm phục y đức của mình, những điều này dù là chính hắn cũng cảm thấy không tin được, Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Vô công bất thụ lộc, tấm lòng của ta Lý tiên sinh ta xin nhận, nhưng mà lễ vật này quá quý trọng ta không thể nhận được." Hắn cầm hộp gỗ khép lại sau đó từ từ đẩy trả lại cho Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong nói: "Bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng mỹ nhân. Trong thiên hạ bây giờ không có người nào hợp với bộ dụng cụ này hơn Hồ công tử."
Lời này Hồ Tiểu Thiên thích nghe, hắn cũng cũng đồng ý, nhìn khắp cả cái thế giới này nói tới phẫu thuật không một ai có thể giỏi hơn hắn.
Lý Dật Phong nói: " Đây chỉ là tấm lòng của lão hủ, mong rằng Hồ công tử không từ chối."
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ trong lòng dù sao người ta cũng đã nói như vậy thì ta cũng tạm thời nhận lấy vậy, hắn cười nói: "Nếu như Lý tiên sinh đã nói như vậy thì ta đành phải nhận lấy vậy."
Lý Dật Phong nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên nhận lấy lễ vật của mình nét mặt vui tươi hơn hẳn, lão ho khan một tiếng nói: "Hồ công tử, lão hủ vẫn luôn muốn hỏi một chuyện."
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, trong lòng tự nhủ người ta đã tặng lễ vật tất nhiên là có điều muốn nhờ vả rồi. Lý Dật Phong nói: "Ta xem lúc công tử chữa thương cho Mộ Dung Bộ đầu phương pháp thông thạo, tay nghề khéo léo lại không biết sư phụ công tử là người ở đâu? Phương pháp chữa bệnh như vậy trước đây ta chưa từng thấy, cũng không biết thuộc về trường phái nào?"
Chuyện này đối với Hồ Tiểu Thiên thật là khó giải đáp, Hồ Tiểu Thiên nếu như nói với lão hắn học tại trường y thì lão già này cũng sẽ không biết nơi đó là nơi nào. Nếu mà không trả lời không biết Lý Dật Phong phỏng đoán như thế nào, chuyện này truyền đi đối với hắn cũng chưa hẳn là chuyện tốt, người sợ nổi danh heo sợ mập, nếu thật là thanh danh lan xa, về sau mọi người đều đến tìm mình để khám bệnh, người bình thường còn từ chối được nhưng Hoàng công quý tộc, tướng quân, Vương Hầu thì không thể cự tuyệt được. Ở thời đại này, làm thầy thuốc cũng không phải là nghề tốt, xem bệnh dân chúng bình thường thì không sao nhưng mà nếu xem cho vương công quý tộc nếu không cẩn thận sẽ bị rơi đầu như chơi.
Hồ Tiểu Thiên lúc ấy chỉ lo cứu người, cũng không nghĩ tới hậu quả của việc mình cứu người, lúc này trong lòng không tránh có chút được hối hận. Nhận thấy việc Lý Dật Phong hỏi về sư phụ của mình có vẻ khác lạ .Hắn nói bóng gió hỏi: " Lý tiên sinh chẳng hay là có chuyện gì?"
Lý Dật Phong thẳng thắn gật đầu trả lời: "Không dám giấu Hồ công tử,Tấn vương Hoàng tử ngã ngựa bị gãy cánh tay trái, đã qua ba tháng mà chưa khỏi cho nên ta muốn nhờ Hồ công tử tới khám cho Hoàng tử."
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, đúng là không phải chuyện tốt đừng nói là Tấn vương bệnh tình có nghiêm trọng hay không bị gãy xương ba tháng đều chưa khỏi giờ mới nhờ ta, vì vậy muốn cho ta đi tới hỗ trợ chùi đít, ta xem thỉnh giáo là giả, lừa ta mới là thật, lúc đó Tấn vương không chừng sẽ giận chó đánh mèo lên trên người ta. Lão già này đúng thật là giỏi tính toán, lão tử không phải kẻđần, lão tử kiếp trước đã chán nghề thầy thuốc này rồi, lão tử không muốn dính vào vũng nước đục này.
Nếu như là một người bình thường thì có lẽ Hồ Tiểu Thiên đã không chút do dự mà đáp ứng nhưng nghe thấy đó là Tấn vương Hồ Tiểu Thiên liền lập tức không muốn làm, tiểu tử này rất giảo hoạt, luôn muốn giữ mình.Nhất là Hồ gia bây giờ không còn ổn định, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ít gây phiền phức một chút thì tốt hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Lý tiên sinh, ta xưa nay không biết y thuật!! "