Mục lục
Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Tiểu Thiên kiểm tra sơ bộ toàn thân trươc. Khi biết người này vẫn còn sống hắn không thể không khâm phục sinh lực ngoan cường của y. Một kiếm của Mộ Dung Phi Yê đâm thẳng vào bụng khiến vết thương rất sâu, mất máu không ít. Tình trạng này kéo dài suốt từ đêm qua đến giờ ma y vẫn không đoan hơi bỏ mạng, bi thiếu máu nghiêm trọng như vậy mà y vẫn có thể kéo dài hơi tàn, thât đung la hiêm thây. Thưc sư trong luc nay Hồ Tiểu Thiên không hê hy vọng y chết. Theo như lời nói của gã văn sĩ trung niên lúc nãy nếu như người này chết rồi, tất cả bọn họ đều bị chôn cùng. Tât ca đám người nay đều là kẻ liều mạng, bọn chúng nói được la làm được. Tên hái hoa tặc này đúng là có chết cũng không đên hết tội, nhưng tính mạng của bọn hắn quý giá vô cùng, nếu như bị chôn cùng người này thì qua thât là lỗ nặng.
Văn sĩ trung niên kia có vẻ khẩn trương, ân cần nói: - Thế nào rồi?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Lành ít dư nhiêu!

Hắn vừa dứt lời, Chu Văn Cử và tên văn sĩ trung niên đồng thời đều hít một hơi lạnh. Chu Văn Cử sở dĩ hít một hơi là vì nếu Hồ Tiểu Thiên nói không có cách nào chữa khỏi thương thế thì không con nghi ngơ gi nưa người này sẽ chết chắc. Dù sao thì chính y cũng không có khả năng cứu sống người này, nếu như người này chết rồi thì tất cả bọn họ đều bị chôn cùng. Riêng mình chết cũng không sao, chỉ có điều tên dược đồng này đã kéo theo người vô tội là Hồ Tiểu Thiên bị liên luỵ khiến y ngay cả sắp chết cũng không thể an tâm.
Còn tên văn sĩ trung niên hít vào một hơi là vì quan tâm, y lạnh lùng nói: - Tốt nhất là ngươi không nên quên lời ta nói vừa rồi. Từ trước đến giờ ta luôn là ngươi đã nói là làm.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Lành ít dữ nhiều cũng không hẳn là chắc chắn sẽ chết, vẫn còn có chút cơ hội.

Chu Văn Cử âm thầm thở ra nhẹ nhàng. Hồ Tiểu Thiên thật đúng là biết cách dọa chết người ta. Nếu như có thể cứu sống người này đương nhiên la không còn gì tốt hơn.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Miệng vết thương ở trong bụng của y cho nên nhất định phải mổ bụng y ra.
Cái mà hắn nói chính là mổ bụng kiểm tra thường thấy nhất trong điều trị vết thương cấp tính ở bụng của ngoại khoa. Trước mắt trong tình cảnh này cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp này mà thôi.

Văn sĩ trung niên kia nhìn Hồ Tiểu Thiên nửa tin nửa ngờ, mổ bụng ra liệu còn giữ được mạng sống sao? Thằng nhãi này không phải đang cố ý đùa giỡn đấy chứ? Nhưng hiện tại y cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn, Đã có câu khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. Ngay đến cả Tây Xuyên đê nhât thần y Chu Văn Cử còn không làm được gì, tất cả hy vọng chỉ có thể ký thác lên người vị huyện thừa huyện Thanh Vân này thôi.

Nếu như đổi lại la thời điểm trươc đây thì Chu Văn Cử nhất định sẽ hoài nghi phương pháp trị liệu của Hồ Tiểu Thiên nhưng sau khi hiểu rõ hắn liền phát hiện ra tất cả dù là đập đầu, cắt cổ, mổ bụng của Hồ Tiểu Thiên đều là thủ pháp trị liệu tinh diệu cao thâm. Nếu người khác mà làm như vậy thì tuyệt đối không thể được còn đối với Hồ Tiểu Thiên đương nhiên là có tinh kha thi. Chu Văn Cử đối với Hồ Tiểu Thiên thưc sư như la rât tin tưởng hăn.

Hồ Tiểu Thiên thấy văn sĩ trung niên còn nghi ngờ, hắn nói một cách lạnh nhạt: - Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không lấy tính mạng mình ra mạo hiểm đâu.

Tuy rằng phương án thủ thuật của Hồ Tiểu Thiên không sai nhưng trong quá trình giải phẫu khó có thể nói trước, đôi lúc xuất hiện sai sót cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Tình huống cụ thể còn phải đợi đến lúc mổ bụng mới biết.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Toàn bộ dụng cụ dùng để mổ bụng đều ở trong nhà ta, ngươi thả Lương Đại Tráng ra để gã về lấy hôp dụng cụ cho ta.
Văn sĩ trung niên nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, y nghi ngờ Hồ Tiểu Thiên sẽ nhân cơ hội này giơ tro vơi y.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Đừng có dùng ánh mắt hoài nghi kiểu đó nhìn ta. Để ta nói thẳng cho ngươi biết, hiện tại ngươi không có lựa chọn nào khác, ta cũng như ngươi thôi. Nếu ngươi đã chọn ta thì phải tin ta. Nếu như ta không trị được bệnh cho người này chúng ta đều phải bồi táng cùng y. Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?

Văn sĩ trung niên cười ha hả, lạnh lùng nói: - Được, Hồ đại nhân quả nhiên có khí chất, để ta đi lấy cung ga.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Còn một số thứ nữa các người cần phai chuẩn bị cho ta, mau lấy giấy bút ra đây để ta kê những thứ cần dùng. Các ngươi phải nhanh chóng đi tìm, tìm không được thì phải đi mua, mua không được thì phải đi trộm, trộm không được thì đành phải cướp. Dù là cách nào cũng phải lam nhanh nhất có thể.

Hồ Tiểu Thiên đã biết rõ thân phận cường đạo của bọn chúng nên mới nói ra nhưng lơi như vậy.

Tên văn sĩ trung nên kia không thèm để ý lời châm chọc của Hồ Tiểu Thiên. Y phái một tên đồng bọn đi cùng Lương Đại Tráng trở về lấy hôp dụng cụ giải phẫu cua Hồ Tiểu Thiên. Trước khi đi Hồ Tiểu Thiên đặc biệt dặn dò: - Đại Tráng, ngươi lấy cho ta gói thảo dược lớn để trong tủ phòng ta, thuốc chờ để cứu mạng đấy, nhất định không được động tới làm đổ.

Lương Đại Tráng khẽ giật mình, lập tức hiểu ý của Hồ Tiểu Thiên.
Trong luc chơ đơi, Hồ Tiểu Thiên kê ra danh sách các vật cần tìm, sau đó để bọn chúng nhóm lửa đun sôi nước chuẩn bị cho việc khử trùng. Mặc dù phương tiện và điều kiện thô sơ nhưng trươc khi phâu thuât vẫn phải chuẩn bị thật kỹ và đầy đủ.

Trong lúc mọi người đều bận việc, Chu Văn Cử cuối cùng cũng có cơ hội nói riêng với Hồ Tiểu Thiên. Y áy náy nói: - Hồ đại nhân, thật sự là rất xin lỗi, chính là ta đã liên lụy đến ngài.

Kỳ thật chuyện của Hồ Tiểu Thiên thực sự không phải do y gây ra mà do đám kẻ cướp kia thấy y không tìm được cách chữa bệnh nên đã uy hiếp, dọa giết chết y. Lúc này dược đồng Chu Hưng mới nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên. Vì muốn cứu Chu Văn Cử nên gã nói gã biết người có khả năng cứu sống bệnh nhân. Vì thế dược đồng mới đến chỗ ở của Hồ Tiểu Thiên, lừa hắn đến đây, khiến bây giờ hắn đa trở thành tù nhân cua ngươi ta, tính mạng vân đang găp nguy hiêm.
Hồ Tiểu Thiên đối với biểu hiện của y có chút rộng lượng, hắn cười nói: - Có gì đáng để xin lỗi đâu. Dù sao cũng đã đến rồi thì cư yên ổn trước đã. Chúng ta cứ cứu người trước rồi nói sau. - Nhìn thấy tên văn sĩ trung niên kia đi ra cửa, hắn hỏi nhỏ: - Chu tiên sinh tới đây như nào?

Chu Văn Cử thở dài: - Ta cũng không rõ nữa. Ta men theo sông Thông Tế đi hái thuốc trong thung lũng phía thượng du, đang luc chuẩn bị về sớm một chút đê đến quý phủ đại nhân dự tiệc, không ngờ giữa đường bị bọn chúng cướp đến đây, bắt ta trị thương cho người này.

Nói tới đây Chu Văn Cử lại lắc đầu nói: - Nói ra thì thật xấu hổ, ta thực sự bất lực với thương thế của y. Chu Văn Cử làm nghề y đã mấy chục năm, những chứng bệnh nan y qua tay y chữa khỏi có vô số, cho nên mới được mệnh danh là Tây Xuyên đệ nhất thần y, nhưng kể từ khi đến huyện Thanh Vân y gặp phải rất nhiều vấn đề hóc búa. Sau khi gặp Hồ Tiểu Thiên y đã nhận ra hắn là một cao thủ trị liệu ngoại thương chân chính, chỉ có điều y còn chưa kịp tới thỉnh giáo thì hai người đã trở thành tù nhân của kẻ khác. Xét cho cùng cũng là do mình làm liên lụy đến người ta. Nghĩ đến đây Chu Văn Cử cam thây hô then vô cung.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chu tiên sinh không phải vẫn muốn cùng ta thảo luận nghiên cứu y học đó sao? Hôm nay cũng là một cơ hội đó.

Chu Văn Cử vốn rất đam mê y học, nghe Hồ Tiểu Thiên nói như vậy khiến y tạm thời quên đi hoàn cảnh khốn khó của mình, vui mừng hỏi:
- Thật sự như vây sao?

Hồ Tiểu Thiên đáp: - Chu tiên sinh còn nhớ trước đó ta đã nói với tiên sinh phương pháp trị bệnh này gọi là gì không?

Chu Văn Cử nói: - Giải phẫu!

Y đối với chuyện này vẫn còn nhớ như in. Ngày đó cái cảnh tượng thần kỳ khi Hồ Tiểu Thiên chữa trị cho Đại thiếu phu nhân của Vạn gia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu y, khiến y vô cùng xúc động, mừng rỡ không ngừng. Có thể nói Hồ Tiểu Thiên đã mở ra cho y cái nhìn hoàn toàn mới về y học, giúp y nhận biết lĩnh vực y học ở một một thế giới khác.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Sư môn ta chia y học thành mấy loại chính là nội, ngoại, phụ, đương nhiên là còn phân nhỏ hơn nữa. Mấy loại lớn này đều có phạm vi chú trọng cua riêng nó đông thơi có mối quan hệ tương quan. Nếu nói về phân biệt thì nội khoa và ngoại khoa là rõ nhất. Trong mắt của ta, sở học của tiên sinh chính là chú trọng về kiến thức nội khoa, trong khi đó sở học của ta lại chú trọng về ngoại khoa. Nội khoa chính là sở trường của Chu tiên sinh nên ta tạm thời không nói đến, chúng ta sẽ nói sâu hơn về ngoại khoa nhé. Các bệnh ngoại khoa thường gặp chia làm 5 nhóm lớn: vết thương, lây nhiễm, u, dị dạng và chướng ngại chức năng. Phân biệt lớn nhất giữa hai loại này là nội khoa thường trị liệu bằng dược liêu trong khi đó ngoại khoa thường sử dụng phẫu thuật để trị liệu. Nói đơn giản hơn tức là một loại là kê đơn thuốc còn loại kia là dùng dao mổ.

Hồ Tiểu Thiên tìm từ ngữ tóm tắt một cách đơn giản dễ hiểu nhất về y học hiện đại để Chu Văn Cử có thể tiếp thu.

Chu Văn Cử chậm rãi gật gật đầu, thoáng có chút suy nghĩ nói: - Chu mỗ học y nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được nghe về từ "phẫu thuật" này và cũng là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến quá trình tiến hành của giải phẫu.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Thuật nghiệp có chuyên có riêng, nghe đạo có người trước kẻ sau. Chu tiên sinh không hiểu ngoại khoa, không có nghĩa là y thuật của Chu tiên sinh không bằng ta mà là do ngài chưa bao giờ tiếp xúc qua. Ta đối với kiến thức nội khoa thi vô cùng nông cạn, đối với các loại thảo dược còn nông cạn hơn.

Hồ Tiểu Thiên chỉ là khiêm tốn, hắn nghĩ đến thể diện của Chu Văn Cử - ngươi được mệnh danh là đệ nhất thần y Tây Xuyên này.

Chu Văn Cử nói: - Hồ đại nhân hà tất phải khiêm tốn, gặp căn bệnh nặng chân chính ta thưc sư đa không có biện pháp gì.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chu tiên sinh có lối suy nghĩ kín đáo, tri thức uyên bác, đức tính cẩn thận tỉ mỉ, ta quả thật không thể bì được

Chu Văn Cử nói: - Hồ đại nhân làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, can đảm, cẩn trọng, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, tính toán đâu ra đấy.
Hai người đang tan dương nhau hết lời, nhưng thực tế những lời nói ra đều là tâm huyết cả.

Hai người ho nói xong không hẹn mà cùng mỉm cười. Bọn họ đêu hiêu ca hai đang khen ngơi lân nhau, chinh la do sư đông cam va sư hăng say khi thao luân vê y hoc đa giup ho tam quên đi hiêm canh cua chinh minh, tâm trang đa nhe nhom hơn rât nhiêu.

Lúc này tên hái hoa tặc đau đơn rên ri trên giường, đâu của y giật giật dương như có xu hương tỉnh lại. Hồ Tiểu Thiên không hê muôn y tỉnh lại luc nay, chỉ chờ công đoan chuân bi trươc phâu thuât hoan tât là có thể tiên hanh mô bung kiêm tra rôi. Nêu y tỉnh lại vao thơi điêm nay tất se ảnh hưởng đến qua trinh giải phẫu, chưa chăc y co thê phôi hơp tôt như luc con hôn mê. Kỳ thật gây tê khi giải phẫu vân luôn la vân đê phức tạp đôi vơi Hồ Tiểu Thiên. Tư trươc đên giơ hăn vân chưa tim ra đươc loai dươc liêu gây tê kha thi. Vai lân trươc khi phâu thuât, hoặc là thừa dịp người bệnh hôn mê tiến hành giai phâu hoặc là nhơ Mộ Dung Phi Yên điểm huyệt hô trơ nhưng phương phap điểm huyệt tuy rằng có thể khiên cho người bệnh duy trì trang thai tứ chi bất động nhưng sư đau đơn thi không hê giam môt chut nao. Có thể nói rất nhiều người bệnh đều là dựa vào y chí ngoan cương tự thân đê chông lai sư đau đơn.

Dĩ nhiên đối với tên hái hoa tặc đang ơ trươc măt nay Hồ Tiểu Thiên không co thưa long thương hại. Chiu đau tơi chêt la đang lăm, nhưng nếu thật là day vo y đên chêt thi mây ngươi bon hắn cung bi chôn theo, thât la chăng đang chut nao. Hồ Tiểu Thiên nói: - Chu tiên sinh, ngai có cach nao khiến y ngủ luôn đi hoặc là có cach nao khiến vêt thương cua y tam thơi không cam thây đau đớn, như vây se tiên cho ta tiến hành giải phẫu.
Chu Văn Cử nói: - Viêc này không khó! Y mở chiêc hộp đưng kim ơ bên canh ra, bên trong co mười cây kim, sư dụng phương phap kim châm huyệt đê giảm bớt đau đơn cho ngươi bênh đông thơi lam cho y lai trơ vê trang thai hôn mê. Chu Văn Cử giải thích: - Ta co bôi chut Ma Phí tán trên đâu cây kim. Sư dung phương pháp kim châm huyêt có thể khiên cho dược vât mau chóng ngâm vao kinh mạch y. Dung phương pháp nay có thể giup người bệnh tạm thời quên đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK