- Quan lại huyện Thanh Vân này vốn là một ổ rắn chuột, đám người Hứa Thanh Liêm, Quách Thủ Quang, Lưu Bảo Cử, Hình Thiện kia chẳng phải là người tốt gì, bọn họ luôn coi ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cả đám chỉ muốn diệt trừ ta cho thống khoái thôi.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Đã sớm bảo ngươi đến đây phải khiêm tốn, nhưng người cố tình không nghe, kết quả đắc tội nhiều người như vậy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta không làm được.
- Nhưng thấy ngươi bình thường cũng rất biết cách làm người đó chứ, không phải ngươi thường nói nam tử hán đại trượng phủ co được dãn được đó sao.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta nói nam tử hán đại trượng phu có thể cứng có thể mềm.
Mộ Dung Phi Yên xấu hổ đỏ bừng mặt, không biết nên nói tiếp thế nào.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dù là co được giãn được, nhưng đối phó với đám ruồi bọ tầm thường này ta thấy không đáng, Phi Yên à, hai ta là một phe đúng không?
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ta xấu hổ làm bạn với loại người như ngươi.
- Nữ nhân biết xấu hổ mới thú vị, cuối cùng cô đã càng lúc càng giống nữ nhân rồi.
- Ta nhổ vào!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đám người Hứa Thanh Liêm kia đều là tham quan, hơn nữa đám tham quan này chuyên tham ô của dân chúng, ta ngáng đường của chúng, đám tôn tử này lập tức muốn diệt trừ ta.
- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta có chủ ý này, không biết cô có đồng ý hay không.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Đừng bảo ta đi làm chuyện xấu, ta tuyệt đối không làm chuyện trái lương tâm đâu.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Trong mắt ta cô chính là nữ thần chính nghĩa, sao ta có thể bảo cô đi làm chuyện xấu được cơ chứ. Hơn nữa, dù ta bảo cô đi làm chuyện xấu, với đầu óc thông minh của cô chắc chắn sẽ phân biệt được cái gì đúng cái gì không đúng đúng không?
Mộ Dung Phi Yên nhận ra hắn lại đang lừa gạt mình rồi, tuy nhiên biết là lừa dạt, nhưng nghe thế vẫn thấy rất thoải mái. Nữ thần chính nghĩa, hắn dùng từ quá chuẩn mà.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, nữ thần chính nghĩa, chắc cô không biết câu nữ thần chính nghĩa chính là để bịt mắt cô đấy. Hắn hạ thấp giọng nói:
- Ngày kia có buổi bán hàng từ thiện, ta định mời các quan viên lớn nhỏ ở huyện Thanh Vân đến.
Mộ Dung Phi Yên mở to hai mắt, trong lòng tự nhủ thế thì có liên quan gì đến mình? Chẳng lẽ hắn muốn mình phụ trách trị an hiện trường ư?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta mời toàn bộ bọn họ đến, đến lúc đó ta muốn cô hạ thủ từng nhà một.
Mộ Dung Phi Yên hít một hơi khí lạnh:
- Ngươi muốn làm gì? Muốn làm kẻ trộm à?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dù ta muốn làm kẻ trộm thì cũng không có năng lực của kẻ trộm, đám tham quan ô lại này bình thường rút thịt của dân chúng, thật sự tới lúc phải chi tiền thì cả đám tỏ vẻ đáng thương, ta không tin ở trong đó vẫn còn thanh quan, nếu ta có bản lĩnh có võ nghệ cao cường thì sớm đã hạ thủ, một lướt quét hết ngân lượng mà bọn họ cất giữ trong nhà rồi, nếu bọn họ báo án, ta sẽ bắt họ nói toạc ra xuất xứ của số tiền bạc đó, nếu bọn họ không dám báo án, khoản bạc này dù sao cũng là của dân chúng Đại Khang, chúng ta lấy cho dân, dùng cho dân.
Giờ thì Mộ Dung Phi Yên đã hoàn toàn hiểu, hắn vừa nói đùa bảo mình làm một nữ phi tặc, thật sự lại đúng là như vậy. Nàng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi làm thế là vi phạm pháp lệnh, có khác gì kẻ trộm chứ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Phi Yên à, chúng ta bị ám sát ở Phi Ưng cốc, chính là do đám tôn tử này làm đấy. Nếu chúng ta không có chút phản ứng nào, bọn họ sẽ vì lấy lợi ích mà tiếp tục ức hiếp chúng ta, tiếp theo sẽ không biết còn đưa ra những chủ ý cùi bắp gì nữa. Ta không bảo cô đối phó người khác, chỉ một Hứa Thanh Liêm là đủ rồi, y luôn mồm nói mình là một thanh quan, nhưng áp bức dân chúng huyện Thanh Vân tàn nhẫn nhất lại là y, cô chỉ cần lấy một chút vàng bạc châu báu của y coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Ta càng nghĩ càng thấy cô chính là người mà ta tín nhiệm nhất, mà cũng là người có võ công cao cường nhất mà ta biết. Cũng chỉ có nhân tài như cô mới xứng đáng làm việc lớn như thế.
Mộ Dung Phi Yên mở to hai mắt:
- Hồ Tiểu Thiên, hẳn là ta nên cự tuyệt ngươi.
Hồ Tiểu Thiên tội nghiệp nhìn Mộ Dung Phi Yên:
- Phi Yên à, đừng bao giờ cự tuyệt ta nhé, bằng không ta sẽ đau lòng muốn chết đấy.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Vậy đi chết đi, ta cam đoan, ngươi chết ta không đau lòng chút nào cả.
Có lẽ là bởi vì hiệu quả thần kỳ kim sang dược của Chu Văn Cử, hoặc là bởi vì vết thương trúng tên ở mông của Hồ Tiểu Thiên không nặng, ngày hôm sau hắn tinh thần phấn khởi đến nha môn, tất cả mọi người đều khâm phục tinh thần ý chí của hắn, tuy rằng võ công dở tệ, nhưng ý chí chiến đấu ngoan cường của hắn có thể ngang bằng với “Tiểu Cường” đánh mãi không chết.
Quan lại bình thường của huyện nha đều nghĩ Hồ Tiểu Thiên ít nhất phải nghỉ ngơi vài ngày, không ai nghĩ sáng sớm hắn đã đến huyện nha rồi. Hôm nay Hứa Thanh Liêm vắng, nghe nói lại dẫn một đám thủ hạ tâm phúc đi tuần tra nông thôn rồi.
Trong nha môn vốn thanh nhàn, nếu nói có việc, cũng là sau khi Hồ Tiểu Thiên đến thì phát sinh đấy.
Chủ bộ Quách Thủ Quang vẫn lưu lại trấn thủ, vừa mới xử lý xong việc ở phòng giam, tuy nói là hai gã phạm nhân bị chết, mà dù sao chuyện này phát sinh ở trong nha môn, cũng phải nhất định điều tra một chút, y đang thẩm vấn ngục tốt canh giữ, đang ghi chép lại thì nghe nói Hồ Tiểu Thiên đến, có thể nói y vừa hận vừa sợ Hồ Tiểu Thiên, hiện tại những người khác đi vắng hết, chỉ có y ở lại trấn thủ, nghĩ tốt nhất là không nên gặp Hồ Tiểu Thiên, y lập tức dặn dò vài câu rồi lặng lẽ lẻn ra từ cửa sau.
Hồ Tiểu Thiên nghe nói vài quản sự đều đi vắng cả, điều này làm hắn hài lòng, hắn đi vào phòng giam, tuy rằng phòng giam đã được rửa sạch sẽ, nhưng bên trong vẫn có mùi chua hôi, dù sao bên trong không khí không lưu thông, mùi vị rất khó bay đi hết.
Hồ Tiểu Thiên giả vờ giả vịt thẩm vấn mấy phạm nhân, nhưng đóng kịch thật sự vẫn là thẩm vấn Chu Bá Thiên. Hắn sai ngục tốt gọi Chu Bá Thiên vào hình phòng, vốn muốn thông qua Chu Bá Thiên để tìm hiểu tình hình tối qua.
Chu Bá Thiên dự đoán được hắn sẽ hỏi chuyện này, hạ thấp giọng nói:
- Hai người ăn cơm chìu cùng chúng tôi không có gì khác biệt, nhưng chẳng hiểu vì sao họ lại gặp chuyện không may.
Hồ Tiểu Thiên hạ thấp giọng nói:
- Hai người họ là người của Ngũ Tiên Giáo!
Hắn cũng không quên lời nhắc nhở của Tiêu Thiên Mục, trước tiên đem chuyện này thông báo cho Chu Bá Thiên.
Chu Bá Thiên nghe được ba chữ Ngũ Tiên Giáo, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng:
- Ngũ Tiên Giáo?
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, Tiêu tiên sinh nói như vậy.
Chu Bá Thiên nói:
- Hồ đại nhân có cừu oán với Ngũ Tiên Giáo à?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe nói cái tên này, trước đây chưa từng tiếp xúc với họ, càng không nói đến có cừu hận gì.
Chu Bá Thiên cau mày nói:
- Đại nhân đã kiểm tra thi thể hai người kia chưa?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thi thể đã tạm thời được sắp đặt đưa đến nghĩa trang, hôm nay ngỗ tác sẽ đi khám nghiệm tử thi.
Thật ra Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý thăm dò rốt cuộc hai người đó trúng độc gì, với hắn, hai người này chỉ là nhân vật nhỏ không quan trọng, đưa họ tới phòng giam mục đích là muốn chứng minh một việc, trong nha môn có người muốn giết người diệt khẩu, do đó suy đoán vụ ám sát ở Phi Ưng cốc cũng do kẻ đó bày ra. Từ điểm này cho thấy, Hồ Tiểu Thiên đã đạt được mục đích, kế tiếp hắn phải làm chính là bắt tay vào trả thù, thanh trừ đối thủ tiềm ẩn.
Chu Bá Thiên nói:
- Tốt nhất đại nhân nên kiểm tra kỹ thêm, việc này không hề nhỏ đâu.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngũ Tiên Giáo thật sự lợi hại như vậy sao?
Chu Bá Thiên chậm rãi gật đầu nói:
- Làm phiền đại nhân an bài giúp tôi một chút, tôi cần ra tù.
Hồ Tiểu Thiên không biết vì sao chuyện này lại kích động Chu Bá Thiên như thế, thấy rõ y có chút kiêng kỵ Ngũ Tiên Giáo, trốn ở phòng giam gần bốn tháng, nhưng khi nghe được cái tên Ngũ Tiên Giáo thì lập tức chuẩn bị rời khỏi, chẳng lẽ nói Chu Bá Thiên và Ngũ Tiên Giáo có cừu oán? Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tuy rằng có nghi vấn, nhưng cũng không nói ra, dù sao giữa hắn và Chu Bá Thiên vẫn chưa đến mức thân thiết, việc Chu Bá Thiên không muốn nói, chỉ sợ không ai hỏi được.
Ra khỏi phòng giam, có ngục tốt chào đón:
- Đại nhân, có một cô nương chờ ngài ở cửa nha môn.
Hồ Tiểu Thiên nghe hai chữ cô nương, trong đầu lập tức hiện lên vài bóng hình xinh đẹp, đương nhiên người đầu tiên là Nhạc Dao, nhưng lập tức phủ định là nàng. Nàng vất vả lắm mới thoát khỏi, sao dám công khai lộ diện ở huyện nha Thanh Vân, sau đó lại nghĩ chính là Mộ Dung Phi Yên, nhưng đám người này không thể không biết Mộ Dung Phi Yên, mà cô nương mình quen biết rất ít, ở huyện Thanh Vân thì có mấy người cơ chứ?
Hồ Tiểu Thiên lòng đầy hiếu kỳ đi ra cửa lớn, dù hắn có nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng Tần Vũ Đồng lại đến tìm mình.
Tần Vũ Đồng mặc trang phục người Hắc Miêu màu xanh đậm, đầu đội nón tre, dùng luạ đen che mặt, lặng yên đứng trước nha môn nhìn tham thú trên tường.
Dù chỉ nhìn thấy lưng nàng cũng đã đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông. Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đến sau lưng nàng, cách chưa đến một trượng Tần Vũ Đồng đã quay người lại, đôi mắt trong suốt thâm sâu nhìn thẳng vào mặt Hồ Tiểu Thiên, từ trong ánh mắt nàng không nhìn ra chút vui buồn gì, từ giữa lông mày của nàng có thể thấy được tuổi của nàng cũng không nhiều hơn hắn bao nhiêu, nhưng ánh mắt nàng lại bình thản không gợn sóng tựa như thâm sơn cổ đầm, Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc, một cô gái trẻ như vậy mà đã tu luyện được tâm tính phong ba không sợ hãi như vậy hay sao?
Hồ Tiểu Thiên tiếp xúc với cô gái, hoặc đơn thuần, hoặc đa tình, hoặc thẳng thắn, hoặc cao quý, hoặc âm hiểm, duy chỉ có Tần Vũ Đồng là cho hắn ấn tượng không thể nhìn thấu, không thể lý giải, lần đầu tiên có người mang đến một ấn tượng như vậy cho Hồ Tiểu Thiên, thậm chí hắn cảm giác mình đang đối mặt không phải là con người thật sự.
Nhưng Tần Vũ Đồng rõ ràng là đứng đó, đôi mắt sáng chớp chớp, nói nhỏ:
- Hồ đại nhân, ta mạo muội đến đây, vẫn muốn xem bộ khí cụ mà ngài sử dụng mổ bụng Diêm Bá Quang một chút.
Hồ Tiểu Thiên còn tưởng rằng có chuyện lớn gì, bèn mỉm cười:
- Đơn giản, thật ra Tần cô nương không cần phải tự đến, chỉ cần cho người nói với ta một câu, ta sẽ bảo người đưa tới.
Nghe Hồ Tiểu Thiên đồng ý dễ dàng như thế, trong ánh mắt của Tần Vũ Đồng toát lên tia vui mừng, nàng để ý thấy hắn đi khập khiễng:
- Đại nhân bị thương ạ?
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, đáp:
- Hôm qua từ Hắc Thạch trại trở về bị kẻ tặc phục kích, bị trúng một mũi tên ở mông.
- Có nặng lắm không?
Dù là ân cần hỏi thăm thương thế ở mông của Hồ Tiểu Thiên, nhưng Tần Vũ Đồng không hề xấu hổ chút nào, nàng thật sự là khác với các cô gái khác.