Vốn hai gã thị vệ những tưởng hắn dối lừa, nhưng khi thấy tình huống của hắn không giống giả bộ nên nhanh chóng đi mời Lý Hồng Hàn. Lý Hồng Hàn nghe nói đột nhiên Hồ Tiểu Thiên phát bệnh cũng nghĩ hắn giả bộ bệnh, nhưng khi nghe thị vệ nói Hồ Tiểu Thiên thật sự bị bệnh, lúc này vẫn còn đang ngồi trong nhà xí, chỉ còn lại nửa cái mạng.
Lý Hồng Hàn mau chóng cho người đi mời lang trung về.
Đêm hôm khuya khoắt thị vệ mời đến một vị lang trung, vị lang trung nhìn sắc mặt vàng vọt, uể oải của Hồ Tiểu Thiên, gã bảo Hồ Tiểu Thiên lè lưỡi nhìn tưa lưỡi rồi lại bắt mạch cho hắn.
Hồ Tiểu Thiên yếu ớt nói:
- Có thể ta ăn cái gì rồi nên mới như thế, chỉ cần nghĩ ngơi chốc lát sẽ khỏi thôi.
Lý Hồng Hàn nói:
- Đêm qua chúng ta ăn cơm cùng nhau mà, sao ta không có chuyện gì?
Vị lang trung kia nói:
- Ngươi hãy suy nghĩ kĩ xem gần đây có ăn gì không sạch sẽ không? Hay gặp điều gì bất thường.
Hồ Tiểu Thiên cau mày làm bộ dạng trầm tư suy nghĩ một hồi lâu mới bừng tĩnh nói:
- Ta chỉ uống tí nước....Những chuyện khác ta không nhớ.
Hắn chỉ bát nước ở đầu giường.
Tên lang trung kia nhìn theo hướng hắn chỉ, gã quan sát trong chén còn thừa lại nửa bát nước, bên trong có mấy viên cứt chuột, viên cứt chuột này đều do Hồ Tiểu Thiên nhặt được trong góc tường cũng giúp phần nào trong việc giả bệnh của hắn.
Lý Hồng Hàn thấy rõ ràng nói:
- Hóa ra là phân chuột, do ngươi uống nước không sạch nên mới sinh bệnh.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Phân chuột ư.....Ta không phải bị nhiễm bệnh dịch chuột chứ?
Mọi người nơi này nghe hai từ "dịch chuột" vội biến sắc, bảy mươi năm trước Tiếp Châu từng bị bệnh dịch chuột, lúc ấy toàn bộ cư dân ở Tiếp Châu gần như chết hết, rãi rác khắp nơi chỉ còn lại cảnh hoang tàn, sau đó triều đình phải phái quan thái y của triều đình ra giúp sức mới có thể khống chế được bệnh dịch, từ đó đến giờ dân chúng Tiếp Châu nghe đến tên dịch chuột là sợ hãi.
Tên lang trung kia cũng có chút sợ hãi, gã lùi về phía sau một bước, Hồ Tiểu Thiên lại nắm lấy tay gã nói:
- Đại phu à, có phải ta bị dịch chuột không.....
Hắn nói còn chưa dứt lời thì phun luôn ngụm nước mới uống ra, nước bay tung tóe lên mặt tên lang trung kia, tên lang trung bị dọa đến mặt mày xanh lét, cuống quít gỡ tay Hồ Tiểu Thiên ra.
Lý Hồng Hàn nhân cơ hội này đi theo ra ngoài cửa, nhìn thấy tên lang trung cởi áo ném qua một bên, Lý Hồng Hàn không khỏi cả giận nói:
- Ta gọi ngươi đến đây chữa bệnh, sao biến thành bộ dạng sợ hãi thế này?
Tên lang trung kia sợ hãi ngã quỵ xuống mặt đất nói:
- Lý tướng quân, ta chỉ là một lang trung bình thường, tài sơ học thiển, thật sự không nhìn ra được vị công tử kia bị bệnh gì, tướng quân hãy mời thầy thuốc khác cao minh hơn.
Lý Hồng Hàn nói:
- Ở trong thành Tiếp Châu người nào có y thuật cao minh nhất?
- Thần y Tây Xuyên chính là Chu Văn Cử tiên sinh.
Hồ Tiểu Thiên cố ý dẫn mọi người chú ý hoài nghi hắn bị bệnh dịch chuột, hắn đến Tây Xuyên không lâu thì nghe bảy mươi năm trước có phát sinh bệnh dịch chuột, biết trong lòng dân chúng Tây Xuyên hơn phân nửa còn sợ hãi bệnh này. Lời nói dối của hắn quả nhiên hiệu nghiệm, không tốn quá nhiều thời gian đã có thể đuổi được vị lang trung kia đi, ngay cả Lý Hồng Hàn cũng đều tránh qua một bên, tuy chưa thể xác minh được Hồ Tiểu Thiên có bị bệnh dịch hạch hay không nhưng thấy phân chuột trong chén nước của hắn mọi người cũng có thể liên hệ được điều liên quan. Hồ Tiểu Thiên dùng phương pháp tâm lý ám chỉ, vốn mọi người không nghĩ như thế nhưng sau khi hắn nói ra, tất cả họ đều hoài nghi Hồ Tiểu Thiên bị bệnh dịch chuột.
Không ai dám lấy tính mạng bản thân ra mạo hiểm, cho nên vị lang trung kia mới chạy trối chết, Lý Hồng Hàn biết Hồ Tiểu Thiên có khả năng bị dịch chuột nên cũng lập tức lui ra, không dám mạo hiểm đến gần Hồ Tiểu Thiên, huống chi gã vốn muốn dùng Hồ Tiểu Thiên làm con cờ áp chế Hồ Bất Vi.
Hai gã thị vệ phụ trách trông coi Hồ Tiểu Thiên không được rời khỏi, nhất định phải đứng bên ngoài trong coi. Hai người không biết tự lúc nào cũng lấy ra hai miếng vải trắng che miệng mũi, tuy rằng không có tác dụng gì nhưng dù sao có thứ bảo hộ cũng an tâm hơn.
Vào lúc canh ba Thần y Tây Xuyên Chu Văn Cử được mời đến, hôm nay sứ đoàn Sa Già được mời vào thành, toàn bộ Tiếp Châu trở nên canh phòng nghiêm ngặt hơn, không khí khẩn trương dị thường. Người ngoài thì tỉnh táo người trong cuộc thường u mê, dân chúng trong thành Tiếp Châu không ai biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Đêm nay Chu Văn Cử không thể nào ngủ được, một đêm nghe quá nhiều tin đồn khiến tâm tình ông ta lo lắng, đang chuẩn bị khi hừng đông sẽ đến tìm Dương Đạo Toàn hỏi xem thế nào, ông ta có ân cứu mạng đối với Dương Đạo Toàn, nên biết được Dương Đạo Toàn sẽ thẳng thắn mà nói với mình.
Lúc nửa đêm Dương Đạo Toàn phái người đến mời Chu Văn Cử, chỉ nói có người quan trọng cần xem bệnh, cũng không nói rõ xem cho ai.
Chu Văn Cử ngồi xe đi vào hành cung Thiên phủ, lúc sau biết được ông ta đi xem bệnh cho một nhân vật quan trọng, ông sai Chu Hưng mang theo hòm thuốc đi theo mình vào trong.
Khi đi theo thị vệ vào viện tử phía Tây phát hiện thị vệ hai bên đều mang vải trắng che miệng, lập tức Chu Văn Cử ý thức được tình huống không ổn, lão cũng lấy khẩu trang từ hòm thuốc ra, loại khẩu trang này khi ở huyện Thanh Vân chính Hồ Tiểu Thiên đã dạy lão làm, sử dụng so với khăn che miệng mũi thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Hai gã thị vệ chỉ chỉ vào trong phòng, Chu Văn Cử ra hiệu Chu Hưng ở bên ngoài chờ, nếu đúng là người có bệnh truyền nhiễm thì càng ít người bị lây càng tốt.
Chu Văn Cử đẩy cửa đi vào, dưới ánh nến lão hướng người bệnh nhìn kỹ, khi thấy rõ dung mạo của người này lão không khỏi ngẩn cả người, Chu Văn Cử thật không thể ngờ được người này lại là Hồ Tiểu Thiên, càng không thể tưởng được vị thần thuốc trẻ tuổi thần thoại trong suy nghĩ của lão lại trở thành người bệnh thế này.
Hồ Tiểu Thiên giả bộ bệnh, cũng chính hắn dẫn mọi người nghĩ hắn bị bệnh dịch chuột, thứ nhất muốn dọa mọi người khiến họ rời xa hắn, ngoài ra còn dụng ý nữa chính muốn Chu Văn Cử đến xem bệnh cho hắn. Chu Văn Cử là người Tiếp Châu, là đệ nhất thần y Tây Xuyên, vấn đề mà lang trung bình thường không chữa được tám chín phần sẽ nghĩ đến Chu Văn Cử. Hồ Tiểu Thiên tin tưởng lúc này dù gì hắn cũng có giá trị lợi dụng nên Lý Hồng Hàn đối với hắn cũng chưa muốn giết liền. Đương nhiên đối với việc này hắn cũng không nắm chắc, nhưng quả nhiên đúng như ý nguyện, bọn họ đã cho mời Chu Văn Cử đến.
Nhìn thấy Chu Văn Cử được mời đến đúng với chờ mong của Hồ Tiểu Thiên, hắn mừng rỡ vô cùng, nhưng dù sao Hồ Tiểu Thiên cũng vẫn còn tỉnh táo, mặc đù hắn và Chu Văn Cử là người cùng chung hoạn nạn nhưng hắn cũng biết được Chu Văn Cử và Dương Đạo Toàn có quan hệ không tầm thường, huống chi giao tình cá nhân căn bản không nên nói trước điều gì trước lập trường chính trị. Nếu Chu Văn Cử ủng hộ Lý gia Tây Xuyên hoặc sớm trở thành một thành viên trong phản quân thì lão ta có đến nơi này, hắn muốn tìm sự giúp đỡ cũng chỉ thất bại mà thôi.
Nhưng chuyện đến nước này rồi thì Hồ Tiểu Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Chu Văn Cử kinh sợ nói:
- Hồ đại nhân, ngài đến Tiếp Châu khi nào thế? Vì sao ngài lại bị bệnh nặng được?
Ông ta giật khẩu trang xuống đến bên giường ngồi.
Hồ Tiểu Thiên thản nhiên cười nói:
- Ta ăn nhầm đồ không sạch sẽ nên sinh bệnh.
Chu Văn Cử nói:
- Hồ đại nhân bị bệnh gì thế?
Theo ông ta, Hồ Tiểu Thiên y thuật cao siêu đương nhiên hắn biết hắn bị bệnh gì rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thầy thuốc không tự khám cho mình được, Chu tiên sinh bắt mạch cho ta đi.
Chu Văn Cử gật gật đầu bảo Hồ Tiểu Thiên thả tay trên giường, ngón tay lão chậm rãi bắt mạch ở tay Hồ Tiểu Thiên, ước chừng một canh giờ Chu Văn Cử chậm rãi nhỏ giọng nói:
- Chỉ bệnh tiêu chảy bình thường thôi.
Mặc dù mạch cơ thể và nhiệt độ của Hồ Tiểu Thiên cũng có chút khác thường nhưng tuyệt không nghiêm trọng.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bọn họ nói ta bị dịch chuột.
Chu Văn Cử mỉm cười nói:
- Hồ đại nhân hẳn hiểu rõ bệnh tình của mình.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chu tiên sinh, tình hình bên ngoài thế nào rồi?
Chu Văn Cử mím môi nói:
- Lời đồn bên ngoài khắp nơi rộn lên nên ta cũng không phân biệt được đâu là thực đâu là giả, vì sao Hồ đại nhân lại đi Tiếp Châu¬?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hộ tống Chu Vương và sứ đoàn Sa Già đến đây.
Chu Văn Cử nhíu mày.
Bỗng nhiên Hồ Tiểu Thiên nắm lấy tay Chu Văn Cử nhỏ giọng nói:
- Chu tiên sinh nghe được những gì?
Chu Văn Cử nói:
- Nghe nói bệ hạ mang ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho Đại Công tử, nghe nói Lý đại soái ủng binh tự lập, người dân ở Tiếp Châu ai nấy bàng hoàng, nhưng chưa có tin tức chính xác từ phía hoàng thành nên không ai dám xác nhận.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu lời đồn đại là thật thì Chu tiên sinh định đi theo con đường nào?
Chu Văn Cử mím môi nói:
- Chu mỗ là kẻ áo vải tuy không màng thế sự nhưng Chu mỗ cũng biết chúng ta là con dân Đại Khang, đạo lý trung quân ái quốc ngay cả những người dân bình thường cũng biết thì sao ta không biết được chứ! Chu mỗ tuyệt không lưu lại Tây Xuyên.
Ông nói ra những lời này chắc như đinh đóng cột không chút do dự.
Hồ Tiểu Thiên vẫn đang quan sát nét mặt của Chu Văn Cử, qua nét mặt hắn có thể đoán được những lời Chu Văn Cử nói tuyệt không phải dối trá, hắn gật gật đầu hạ giọng nói:
- Chu tiên sinh hãy cứu ta.
Tuy rằng biết cửa phòng đã đóng cửa nhưng theo bản năng Chu Văn Cử vẫn liếc nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?
Hồ Tiểu Thiên ghé vào tai lão nói nhỏ:
- Lý thị nắm giữ binh quyền tự lập nên, Chu Vương cũng bị bọn họ giam lỏng, ta cũng thân bị vùi lấp không thể thoát thân.
Chu Văn Cử nghe Hồ Tiểu Thiên nói như thế hai mắt trợn ngược, run giọng hỏi:
- Sao ông ta dám làm thế? Lý soái lúc trước là một người trung quân ái quốc sao đột nhiên lại phản Đại Khang, Hồ đại nhân, tin tức này có thật không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta lừa ông làm gì?
Nói xong hắn mang chuyện bản thân đã hộ tống Chu Vương và sứ đoàn Sa Già đến Tiếp Châu kể sơ qua, sau lại mang chuyện diễn ra sau khi đến Tiếp Châu kể hết. Sau khi Chu Văn Cử nghe xong trong lòng không còn nghi ngờ gì nữa, sở dĩ Lý Thiên Hành lựa chọn phản Đại Khang, thứ nhất vì Thái Tử bị giết, thứ hai vì để bảo vệ mình chứ không có mục đích nào khác, đứng ở địa vị của một sĩ khí chính nghĩa thì tội phản nghịch của Lý Thiên Hành không thể nào tha thứ, hành vi đó đáng bị người trong thiên hạ khinh thường. Chu Văn Cử tính tình cương trực, đối với trung hiếu lễ nghĩa rất xem trọng nên nghe Lý thị tạo phản quả nhiên căm phẫn. Ông ta tức giận nói:
- Lý Thiên Hành muốn cát cứ xưng Vương phản bội triều đình gây tai họa cho Đại Khang thì đáng bị giết để trừng phạt.