Chương 1468
“Hừ, nghĩ sao mà thoát được vậy?” Cung Thiên Kinh hừ nhẹ một tiếng, hắn ta đưa bàn tay trái vừa bóp nát kiếm khí của Đạm Đài Thái Vũ ra sau lưng, hai chân đạp mạnh xuống đất. Toàn bộ cơ thể của hắn đưa ra phía sau, rồi lại bật lên phía trước, chỉ trong nháy mắt đã chỉ còn cách Trần Gia Bảo ba mét!
Một lần nữa, nguồn nội lực mạnh mẽ lại bao trùm lấy Trần Gia Bảo!
Trần Gia Bảo trợn to mắt, trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, anh chém xuống một đường kiếm, muốn cản Cung Thiên Kinh lại.
Cùng lúc đó, Đạm Đài Thái Vũ cũng vội vàng chạy tới muốn tiếp viện. Nhưng hai người các cô ta khá xa, hơn nữa, tốc độ của cô ta cũng không thể so bằng Cung Thiên Kinh, nên chỉ có thể bất lực nhìn Cung Thiên Kinh tiếp tục công kích Trần Gia Bảo.
“Buông kiếm ra!”
Cung Thiên Kinh tỏ vẻ khinh miệt, hắn ta ra tay nhanh như chớp, vừa cong tay bắn, một viên đạn đã bay đến chỗ cổ tay Trần Gia Bảo.
Cổ tay Trần Gia Bảo tê rần, “Trảm Nhân Kiếm” cũng suýt nữa bị buông rơi, anh phải cố hết sức hóa giải nguồn nội lực ở cổ tay, rồi mới gắng gượng cầm lại “Trảm Nhân Kiếm” trong tay được. Đồng thời, với nguồn nội lực vừa thu nạp được, Trần Gia Bảo tăng tốc độ lên, tiếp tục dùng “Trảm Thiên Kiếm” mà chém tới chỗ Cung Thiên Kinh.
“Hả?”
Ánh mắt Cung Thiên Kinh bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, hình như hắn ngạc nhiên vì không thể để khiến Trần Gia Bảo buông lơi thanh kiếm trên tay. Thế nhưng, dù sao năng lực của hắn ta cũng đã vượt xa Trần Gia Bảo, dù lần tấn công này có phạm sai lầm thì cũng không hề ảnh hưởng tới hắn, chỉ trong chốc lát, hắn đã bình tĩnh trở lại.
Đối mặt với “Trảm Nhân Kiếm” hung hăng, Cung Thiên Kinh lại một lần nữa chọn cách cứng rắn đương đầu. Cậy có căn cơ tu luyện đủ để đánh bay tu vi của Trần Gia Bảo, hắn lại dùng thủ đao để chặn lấy “Trảm Nhân Kiếm”!
Chớp mắt, một luồng gió mạnh mẽ bỗng tỏa ra từ nơi va chạm. Dù Trần Gia Bảo đã gắng hết sức mình để lợi dụng nguồn nội lực của Cung Thiên Kinh, song anh vẫn thấy hơi máu trong cơ thể đang cuồn cuộn dâng lên. Mạch máu cũng vì miễn cưỡng nhận lấy nội lực của Cung Thiên Kinh mà đau đớn như có kim châm vậy.
Thoáng chốc, khóe miệng Trần Gia Bảo lại tràn máu, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định như bàn đá!
“Mày chỉ là một tông sư ở trình độ Hậu Kỳ, nhưng lại có thể chống đỡ đến mức này trước năng lực của tao. Nói thật, mày đúng là một thiên tài hiếm có, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay, mày sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.” Cung Thiên Kinh có vẻ khen ngợi, nhưng vẫn xuống tay không chút thương tiếc. Hắn ta tiếp tục vận chân khí hòng phá nát “Trảm Nhân Kiếm” của Trần Gia Bảo, từ đó chém chết Trần Gia Bảo!
Dù Cung Thiên Kinh dùng chính thân thể của mình để đỡ lấy “Trảm Nhân Kiếm”, nhưng với tu vi thâm hậu, dài hàng trăm năm của hắn ta, cơ thể đã được luyện đến trình độ vô địch. Nếu không gặp phải “Trảm Nhân Kiếm”, thì chỉ cần hắn gạt thủ đao một phát, đại đa số binh khí trên đời đều sẽ bị hắn chém đứt.
Trần Gia Bảo thấy mạch máu trong cơ thể mình càng lúc càng đau đớn, vì cứ miễn cưỡng dùng nội lực của Cung Thiên Kinh, nên đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Mạch máu anh lúc này trong tình trạng như sắp nổ tung vậy, thậm chí, ánh sáng màu đỏ của “Trảm Nhân Kiếm” cũng dần nhạt nhòa đi.
Bỗng nhiên, sau một tiếng thì thầm, kiếm của Đạm Đài Thái Vũ đã ập tới, ánh mắt cô ta hết sức kiên cường, mái tóc bay lượn trong gió toát nên khí thế mạnh mẽ. Với sức mạnh của kiếm Thu Thủy, một nhát kiếm đâm xuyên qua trái kim của Cung Thiên Kinh.
Trần Gia Bảo thấy vậy thì cũng được khích lệ, anh không để ý tới thương tích trên ở thể mình nữa, mà lại tiếp tục hút nội lực của Cung Thiên Kinh. Chỉ trong chốc lát, “Trảm Nhân Kiếm” lại một lần nữa phát ra ánh sáng đỏ chói đến lòa mắt!
Thanh kiếm mạnh mẽ đâm về hướng Cung Thiên Kinh. Cung Thiên Kinh đột nhiên thấy bản thân hết sức chật vật!