“Điên rồi, anh thật sự điên rồi” Đạm Đài Thái Vũ nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Trần Gia Bảo, biết rằng dù cô ta thuyết phục thế nào cũng không có tác dụng, trong lòng cũng thầm đưa ra quyết định. Trong lúc Trần Gia bảo hấp thụ khí vận mà gặp phải tình huống không may, cô ta sẽ lập tức ra tay giúp đỡ và ngăn Trần Gia Bảo lại.
“Cô yên tâm, rủi ro càng lớn thì lợi ích càng nhiều, cô cứ chờ chứng kiến kỳ tích xảy ra đi” Trần Gia Bảo mỉm cười xoa dịu nỗi lo lắng của Đạm Đài Thái Vũ.
Sau đó, anh bắt đầu trở nên nghiêm túc, hai tay bấm lại, vận hành “Tiên Vũ Hợp Tông Quyết” và niệm chú: “Trời đất sơ khai, nguyên khí vận hành, vạn thần bố khí, chín hợp làm một, trỗi dậy!”
Lời nguyền bí ẩn vang vọng trong hang động Ngũ Sắc.
Ngay sau đó, một luồng linh khí mạnh mẽ bốc lên từ “Ngọc Tỷ Truyền Quốc”, thông qua ba nghìn sáu trăm lỗ chân lông khắp toàn thân, chậm rãi tiến vào cơ thể Trần Gia Bảo.
Đạm Đài Thái Vũ kinh ngạc, tuy rằng luồng linh khí này rất đồi dào, nhưng so với linh khí chứa trong “Ngọc Tỷ Truyền Quốc” chỉ như một dòng suối nhỏ so với biển cả.
“Có thể khống chế linh khí đến mức điêu luyện như vậy, xem ra xác suất thành công của anh ta thật sự rất cao”
Đạm Đài Thái Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm trí vẫn căng thẳng, không hề dám sơ suất.
Cùng lúc đó, sau khi Takasugi Narumi rời khỏi tàu du lịch rồi nhàn nhã đi dạo quanh đảo Hải Ninh, tìm kiếm dấu vết của Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, ông ta tình cờ đi đến khu rừng. mà ba cô gái Vũ Nhược Uyên lúc trước đã đi vào.
Takasugi Narumi đột nhiên dừng bước và kinh ngạc nhận ra tiếng chim hót trong khu rừng rậm hoàn toàn biến mất, hơn nữa mấy tiểu đội lính đánh thuê được sắp xếp tìm kiếm trong rừng cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Cả khu rừng bỗng trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Vẻ nhàn nhã trên gương mặt của ông ta đã biến mất, sau đó nhíu chặt mày lại rồi cẩn thận bước về phía trước.
Bỗng nhiên sắc mặt của Takasugi Narumi chợt thay đổi, mùi máu tươi tanh nồng xông vào mũi.
“Không ổn rồi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Takasugi Narumi nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ thấy có hơn mười thi thể nằm cách đó không xa trên mặt đất, tất lính đánh thuê Liệt Ưng.
"Trên cổ của tất cả mọi người đều bị kiếm khí xuyên qua,
cả đều là thành viên của độ
không một ai sống sót, trên mặt đất không hề có vỏ đạn hay mùi thuốc súng, chứng tỏ rằng nhiều người như vậy cũng. chưa ai b ắn ra một phát đạn nào cả, thậm chí còn chưa kịp. kêu cứu thì đã bị đối phương đâm xuyên qua cổ họng chỉ bằng một nhát kiếm, người giế t chết bọn họ nhất định là một cường giả."
Takasugi Narumi ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra vết thương của bọn họ, lông mày càng ngày càng nhíu chặt sau đó nặng nề lên tiếng: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì có hơn hai mươi người bước vào trong khu rừng rậm này, nhưng lại không có ai tìm kiếm sự trợ giúp và nổ súng cảnh cáo, vậy chỉ có thể chứng tỏ một điều rằng tất cả bọn họ đều đã chết”
Ông ta đứng dậy rồi tiếp tục đi về phía trước, cứ đi được khoảng một trăm mét, thì sẽ phát hiện ra thi thể thuộc đội lính đánh thuê cỡ nhỏ, khiến cho sắc mặt của Takasugi Narumi ngày càng trở nên khó coi hơn.