Thiên Mệnh Âm Dương Sư tỏ vẻ khó chịu, trong người thêm bực tức.
Bản thân cô ta đã mang bao nội thương nghiêm trọng, vừa rồi đối chưởng với kiếm mang của cô ta, cơ thể có chút khó chịu, bây giờ đối mặt với một kẻ không cần mạng như cô ta, ít nhiều cũng có chút vướng tay, hắn nhón nhẹ chân, nhẹ nhàng nhảy lùi về sau, tránh khỏi phạm vi tấn công của Ngũ thái kiếm mang, không dính líu thêm rắc rối với cô.
Đạm Đài Thái Vũ khẩu khỉ giảm xuống, đột nhiên cảm giác như cơ thể muốn sụp xuống, cô liền dùng kiếm chống xuống đất, đỡ cơ thể để không bị ngã, miệng chực tuôn ra một dòng máu tươi.
Hoảng hốt với những gì trước mắt!
“Cô hà tất phải như vậy, quan hệ giữa chúng ta có lẽ chưa đủ tốt để cô lấy thân mình ra cứu tôi như vậy? Trần Gia Bảo đưa tay ấn vào lưng cô, dùng số chân nguyên mà không dễ dàng gì tích tụ được truyền sang cơ thể cô, giúp cô thuyên giảm vết thương, bảo với cô: "Hơn nữa tôi đã nói với cô, tôi vẫn còn thẻ bài hộ mệnh, hắn không giết nổi tôi”
“Bớt nói mấy lời vô ích đó đi, cho dù sinh mệnh bảo toàn được, nhưng nếu như tu vi tiêu tan, vậy trận chiến ba năm sau của chúng ta, đối với tôi mà nói chả còn ý nghĩa gì” Đạm Đài Thái Vũ lau sạch vết máu trên miệng mình, đồng thời cũng cảnh giác đối với Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nói một cách kiên định: "Bất luận là sinh mệnh, hay công lực của anh, tôi đều phải giữ nói lại!”
Cô hoàn toàn tin tưởng lời nói trước đó của Trần Gia Bảo, cho rằng lá bài bí mật của anh là “Thiên kiếm”, lo rằng anh thi triển chiêu thức khiên đan điền vỡ vụn, công lực tiêu tan, vậy nên mới nói ra những lời này.
Trần Gia Bảo sốc nặng, lúc nãy nói gì cô ấy cũng tin, đúng thật là tin người.
Lúc này thật không nói nên lời, anh càng thêm rung động trong lòng, một cô gái tuổi đôi mươi, lại 5 lần 7 lượt dùng thân mình tương cứu mình, lại còn không màng báo đáp, không cần biết nguyên nhân là gì, đều thật khiến con người ta cảm động.
“Nói tóm lại, mọi việc ở đây tiếp theo giao cho tôi, tôi sẽ đưa anh thoát khỏi nơi này" Đạm Đài Thái Vũ dứt lời, nhận thấy cơ thể tiến triển hơn một chút, liền tiến lên trước, từ chối nhận thêm sự trị thương từ Trần Gia Bảo, mũi kiếm đâm nghiêng xuống đất, đoạn nói với Thiên Mệnh Âm Dương Sư: "Tiếp theo đây ta sẽ dùng toàn lực để cứu Trần Gia Bảo đi, không quan tâm cái giá phải trả, †a đều cam lòng”
Hắn cười, cười nhẹ, cười khẩy rồi nói: "Ông trời chủ định hôm nay hắn phải chết ở đây, ngươi muốn cứu hắn? Chẳng phải là muốn chống lại ý trời hay sao? Mà chống lại ý trời ắt phải chịu sự trừng phạt!”
“Mệnh vận do ta tự tạo nên, dưới bầu trời này trước nay không có gì gọi là sống chết trời định, vạn sự vạn vật đều có một sợi dây sự sống, mà ta, chính là sợi dây sự sống của Trần Gia Bảo!" Đạm Đài Thái Vũ giơ cao, hướng mũi kiếm về phía Thiên Mệnh Âm Dương Sư, thanh trường kiếm rung bần bật không ngừng, phát ra những âm thanh ùù.
Những lời nói đanh thép này thật sự không phải ai cũng nói ra được, không nói đến Trần Gia Bảo, ngay cả Takasugi Narumi, người đứng nấy giờ ở trước cửa cũng cảm thấy nể phục và kinh ngạc, đúng là một cô gái kì lạt “Thật ngây thơ, ngây thơ tới mức buồn cười” Thiên Mệnh Âm Dương Sư nhếch mép nói: "Mặc dù bây giờ ta đang mang trọng thương, nhưng nếu muốn giết ngươi, cũng dễ như trở bàn tay thôi. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, trong vòng 10s hãy cút khỏi thần cung, bằng không, cả hai ngươi sẽ chết ở đây”
Giờ đây, hắn chỉ muốn nhanh chóng gi3t chết Trần Gia Bảo rồi đoạt lấy “Ngọc tỷ truyền quốc”, không muốn lãng phí thêm thời gian, thêm nữa, hắn vẫn còn hoài nghi về việc Đạm Đài Thái Vũ có liên quan đến thánh địa Việt Nam, vậy nên đối với cô ta, có chút lo lắng. Trừ phi trong trường hợp cực đoan nhất, bằng không hắn không muốn khiến mọi việc đi vào đường cùng, tránh việc sau này khi đến thánh địa Việt Nam lại gặp thêm rắc rối.
Vì vậy hắn phải suy nghĩ kỹ một chút, mới có thể nương tay với cô ta, khuyên cô ta nên rời khỏi.