Đạm Đài Thái Vũ bất giác nhìn về phía anh sau đó đột nhiên ngây người, chỉ thấy Trần Gia Bảo gần như không rảnh để nhận lấy viên đan dược, bởi vì anh đã một lần nữa ngưng tụ khí vận của “Ngọc tỷ Truyền kỳ” dưới áp lực của nó rồi bắt đầu luyện chế viên đan dược thứ hai.
Đạm Đài Thái Vũ khẽ cười một tiếng, lúc này mới đưa tay ra bắt lấy viên thuốc, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “vèo” viên đan dược kia ngay lập tức bay vào trong lòng bàn tay của cô ta.
Ngay khi vừa mới tiếp xúc, một luồng nhiệt truyền từ lòng bàn tay đến khắp tay chân, cảm giác tê dại thoải mái không thể diễn tả nổi, thậm chí cô ta có thể cảm nhận được lượng linh khí khổng lồ chứa đựng trong viên đan dược nhỏ này. "Chỉ cần nuốt xuống một viên đan dược này, thì cũng đủ làm. mình đột phá đến cảnh giới của “Truyền kỳ Hậu kỳ". Theo. như mình được biết, viên đan dược này hầu như đã vượt xa hết thảy những đan dược khác trên thế giới.
Nếu như nó được truyền ra ngoài này chắc chẳn sẽ gây ra một hồi sóng gió đẫm máu khắp thế giới, thậm chí ngay cả một số lão yêu quái sống ẩn dật để tu luyện cũng đều sẽ ra †ay cướp đoạt, thật khó có thể tưởng tượng được viên đan dược thần kỳ này lại là do Trần Gia Bảo làm ra.
Trần Gia Bảo ơi, Trần Gia Bảo à, rốt cuộc anh còn có những phương pháp diệu kỳ nào nữa mà tôi chưa biết chứ?”
Trong lòng Đạm Đài Thái Vũ kinh ngạc không thôi, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Sau đó, cô ta đặt viên đan dược tới bên cạnh anh, mặc dù viên đan dược này thần kỳ đến mức cũng đủ để khiến mọi người phải rục rịch, nhưng Đạm Đài Thái Vũ cô là một người ngay thẳng, nếu như nó không thuộc về cô ta, thì cho dù ngạc nhiên đến đâu đi chăng nữa, cô ta cũng không có hứng thú nhân cơ hội chiếm làm của riêng.
Chưa kể đến việc đan dược này là do Trần Gia Ngọc luyện chế, cô ta lại càng không muốn làm những việc gây tổn hại đến nhân cách của mình.
Cùng lúc đó trong Đông Chiếu Thần cung ở Thọ Nam Phong, sau nhiều ngày sửa chữa, những vách tường đổ nát thê thảm ban đầu của thần cung đã được sửa sang lại rất nhiều. Nhưng ngay cả như vậy, điều đó cũng không thể che giấu được sự tức giận ngút trời của Thiên Mệnh Âm Dương Sư. "Đã ba ngày kể từ khi Kazama Hisito bị giết. Các người vẫn không tìm thấy Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ, đúng là đồ rác rưởi, các người đều là đồ rác rưởi!"
Thiên Mệnh Âm Dương Sư dù có cố gắng thế nào cũng khó mà giữ được sự bình tĩnh của mình, ông ta đi lại trong Đông Chiếu Thần cung, mái tóc dài màu trắng buộc lỏng lẻo ở phía sau trông có chút lộn xộn.
Mà người mặc trang phục màu đen đang đứng trước mặt Thiên Mệnh Âm Dương Sư chính là Terai Chika và Takasugi Narumi.
Terai Chika cười khổ: "Ngoài đội lính đánh thuê Liệt Ưng ra, tôi đã mượn một nghìn người từ chính phủ Nhật Bản cùng nhau tiến hành tìm kiếm. Nhưng chúng tôi cũng đã tìm kiếm khắp mọi nơi, thậm chí nhiều nơi đã tìm đi tìm lại không dưới bốn năm lần và cử người đến canh giữ tại các hải cảng lớn. Tuy nhiên nói tới cũng thật là kỳ lạ Trân Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ dường như hoàn toàn tan biến trong không khí mà không hề để lại dấu vết gì cả, liệu... có phải..."
Cô ta muốn nói rằng liệu có phải hai người họ đã rời khỏi đảo Hải Ninh rồi hay không, nhưng nếu đúng như vậy thì điều đó có nghĩa nghỉ ngờ việc thuật bói toán của Thiên Mệnh Âm Dương Sự, vì vậy Terai Chika lưỡng lự không có nói ra.