Đừng nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Trần Gia Bảo, thực sự thì trong thâm tâm cũng có phần hoảng hốt, chỉ là tranh thủ nhiều thời gian nhất có thể để vận "Tiên Vũ Hợp Tông Quyết" để phục hồi chân khí đã mất.
Thiên Mệnh Âm Dương Sư cau mày, trong tâm tự suy ngẫm xem thật giả như thế nào trong những lời Trần Gia Bảo nói.
Đột nhiên, mắt hắn lóe lên, sát khí hiện rõ!
Toàn thân hắn toát lên một sát khí kinh thiên, lan tỏa mọi ngóc ngách trong Đông Chiếu thân cung.
Trần Gia Bảo kinh hãi, lẽ nào Thiên Mệnh Âm Dương Sư: không màng tất cả mà giết mình?
“Ta không tin những lời nói quỷ quyệt của người!” Hắn lạnh lùng quát lớn, quẻ bói nói rằng hôm nay ngươi sẽ chết trong tay ta, người có thể lừa người, nhưng quẻ bói thì không.
Trời cao đã chủ định như vậy, ta hà cớ gì phải e sợ “Thiên kiếm” của ngươi? Đừng nói tới tình trạng hiện giờ của ngươi, còn chưa rõ khả năng ngươi có thể thi triển “Thiên kiếm".
Lùi lại vạn bước, cho dù thực sự khiến ngươi lôi ra “Thiên kiếm" thì kết cục của ngươi hôm nay cũng không thay đổi được gì, ngươi vẫn sẽ chết trong tay ta. Vậy nên, hãy chết đi!”
Dứt lời, ánh mắt ùn ùn sát khí, chưởng lực mạnh mẽ hướng về phía Trần Gia Bảo, chưởng lực cuộn trào mãnh liệt xuất ra, mặt đất dưới chân Trần Gia Bảo lập tức vỡ vụn!
Sống chết trong gang tấc.
Nhưng anh tuyệt đối không phải là loại chỉ biết ngồi chờ chết, đột nhiên trong ánh mắt lóe lên cái gì đó, những chân nguyên hồi phục chưa đầy đủ cuồng chạy trong cơ thể, ngoài “Thiên kiếm”, anh vẫn còn những thẻ bài cứu mạng khác!
Trần Gia Bảo chuẩn bị hành động.
Bỗng một làn hương vụt qua trước mắt anh, Đạm Đài Thái Vũ xuất hiện, rút thanh Ngũ thái kiếm mang đâm về phía kẻ thù.
Một kiếm này nhanh nhẹn, sắc bén, cô dùng toàn lực thi triển “Thần Châu thất biến vũ thiên kinh”, đồng thời cũng áp chế được nguyên khí của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, đâm xuyên màng chắn bảo vệ hắn,đi vào c‹ u hắn sơ ý không dùng chưởng đánh bật ra, thì cổ họng đã bị đâm thấu rồi.
Đạm Đài Thái Vũ muốn lấy thương vong đổi thương vong... Không, chính xác mà nói thì là lấy mạng đổi mạng, vì đã trúng một chưởng của hắn, đồng nghĩa với cái chết Tồi.
Trần Gia Bảo mặt biến sắc, Đạm Đài Thái Vũ một lần nữa đưa thân mình che cho anh, anh không thể không động lòng, hơn nữa quan hệ giữa anh và Đạm Đài Thái Vũ là địch không phải bạn, việc này còn khó khăn hơn, và cũng làm anh chấn động không nhẹ.
Đỡ được kiếm mang, Thiên Mệnh Âm Dương Sư cũng đã phải hao tổn hai phần chân nguyên, hắn bực tức trong lòng, cực chẳng đã chưởng lực trên tay hắn buộc phải đổi hướng, chưởng vào kiếm mang của Đạm Đài Thái Vũ, dùng chính máu thịt của mình để chống đỡ thanh trường kiếm sắc bén!
Tức thì, Đạm Đài Thái Vũ cảm giác được một luồng khí lực cực lớn truyền từ thanh kiếm sang cơ thể mình, toàn thân chấn động, khí huyết sôi sục trong cơ thể, từ khóe miệng một dòng máu chảy ra. Vốn đã bị thương, bây giờ tình hình càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng cô ấy vẫn lấy thân mình che chắn cho Trần Gia Bảo, và không hề lùi vê sau nửa bước, ánh mắt kiên định mạnh mế trước sau như một, tiếp tục tung ra “Thân Châu thất biến vũ thiên kinh” mà hoàn toàn không màng tới an nguy của bản thân, vung thêm một kiếm, nhắm thẳng vào tim Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Lại dùng cách này, mạng đổi mạng!