Thế nhưng “Thần Châu thất biến vũ thiên kinh của Đạm Đài Thái Vũ, rõ ràng ngay cả tầng thứ nhất cũng không có luyện xong, nhưng đã có thể ngăn cản thiên cơ, hơn nữa thoạt nhìn còn không chút tốn sức. Trần Gia Bảo trong lòng khiếp sợ có thể tưởng tượng được. "Đó là đương nhiên, "Thần Châu thất biến vũ thiên kinh" là phương pháp tu chân, ngăn chặn thiên cơ cũng không có gì †o tát" Đạm Đài Thái Vũ thần sắc bình thản, phảng phất là đang kể lại một chuyện nhỏ không đáng kể, tiếp tục nói: "Lúc trước ở Đông Chiếu Thần Cung, Thiên Mệnh Âm Dương Sư liền chỉ tính ra dấu vết hoạt động của anh, mà không tính ra sự tồn tại của tôi, chính là bởi vì tôi luyện có "Thần Châu thất biến vũ thiên kinh", ông ta căn bản không tính ra tôi." "Thì ra là chuyện như vậy” Trần Gia Bảo giơ ngón tay cái lên, bừng tỉnh đại ngộ.
"Hơn nữa..." Đạm Đài Thái Vũ chỉ lên trên, nói: "Có ngũ thải quang mang dựa vào, cho dù có người đi lên trên, cũng sẽ không có người phát hiện chúng ta, đây mới là chân chính thiên y liền mạch”
"Lợi hại, lợi hại" Trần Gia Bảo lắc đầu cười khổ, trong lòng. anh sớm đã cho “Thần Châu thất biến vũ thiên kinh" bộ công pháp này đánh giá rất cao, nhưng Đạm Đài Thái Vũ lại ở trước mặt anh, không ngừng thể hiện ra chức năng thần kỳ mới, hết lần này đến lần khác làm mới nhận thức của anh, xem ra thiên hạ này to lớn, quả nhiên không có gì lạ.
Bên trong hố, dưới vẻ nổi bật của ngũ thải quang mang, Đạm Đài Thái Vũ giống như được bao phủ trong Ngũ Sắc Tường Vân, đẹp đến mức không thể phân biệt được.
Cô ta ngồi xếp bằng bên cạnh thanh trường kiếm, lấy ra "Phật Cốt Xá Lợi" đặt trên mặt đất, điều động "Phật Cốt Xá Lợi" chứa đựng phật lực, bảo vệ trên kiếm Thu Thủy.
Ngũ thải quang hoa càng rực rỡ hơn!
"Có phật lực "Phật cốt xá lợi" duy trì ánh sáng của "Thần Châu Thất Biến Vũ Thiên Kinh thì tôi cũng sẽ không cần phải từng giờ từng phút hao tốn chân nguyên, như vậy thì tuy làm ít nhưng công nhận lại khá hời." Đạm Đài Thái Vũ vừa cười nói xong thì đột nhiên phản ứng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trần Gia Bảo.
Trân Gia Bảo cũng vừa lúc nhìn về phía cô ta, ánh mắt hai người nhìn nhau, đều rơi vào yên lặng.
Ngoại trừ cuộc chiến sinh tử vào ba năm sau, "Phật Cốt Xá Lợi" chính là điểm mâu thuẫn lớn nhất giữa Trần Gia 9091Bảo với Đạm Đài Thái Vũ.
Vì Lưu Ly, Trần Gia Bảo phải đi cướp "Phật Cốt Xá Lợi".
Mà Đạm Đài Thái Vũ vì ba năm sau với ước chiến phải bảo đảm chiến thắng được Trần Gia Bảo, nên phải mỗi ngày lĩnh ngộ phật lực trong "Phật Cốt Xá Lợi" để nâng cao cảnh giới của mình, cho nên tuyệt đối không thể trả lại cho Lưu Ly. Giờ phút này, Đạm Đài Thái Vũ lấy ra "Phật Cốt Xá Lợi", mâu thuẫn giữa hai người cũng lập tức bày ra trên mặt bàn. Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai đều không biết phải nói gì.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Trần Gia Bảo bắt đầu phá vỡ yên lặng, nói: "Tình trạng vết thương của cô thế nào rồi?"
Đạm Đài Thái Vũ chậm rãi lắc đầu, nói: "Tình trạng vết thương có chút nặng, nhưng cũng không có gì đáng ngại, không đến ba ngày là có thể lành lại được rồi”
"Vậy thì tốt quá" Trần Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói: "Cảm ơn cô đã nhiều lần đứng ra cứu giúp tôi, là tôi nợ cô”