“Nhưng mà, dựa vào thực lực trước mắt của chúng ta, rất khó ở trong chiến đấu chính diện đường đường chính chính đánh bại ông ta. Vạn nhất Thiên Mệnh Âm Dương Sư còn có bí thuật nào đó có thể phá giải Liệt Địa Kiếm của anh, vậy thì đến lúc đó, chúng ta còn có thể bị trọng thương hấp hối lần thứ hai... Thậm chí là kết cục chết ngay tại chỗ”
Đạm Đài Thái Vũ hoàn toàn không có khả năng tiếp thu cách thức báo thù của anh.
“Cho nên..” Anh giơ nắm đấm lên, ánh mắt hăng hái, tràn đầy tự tin nói: “Chúng ta chỉ cần lập tức đột phá cảnh giới của chính mình, đề cao thực lực của bản thân, ví dụ như nói, tôi sẽ ở trong thời gian ngắn nị chính xác mà nói là trong vòng vài ngày, đột phá thực lực lên “cảnh giới truyền kỳ"”
Đợi đến lúc đó, cho dù là Vô Cực Quyền hay là Trảm Nhân Kiếm, uy lực đều sẽ tăng trưởng theo cấp độ lũy thừa, cho dù không địch lại Thiên Mệnh Âm Dương Sư cũng thì cũng sẽ không đến nỗi không có chiến lực chiến một trận. Hơn nữa cô và tôi liên thủ, muốn chính diện chiến thắng Thiên Mệnh Âm Dương Sư cũng không phải là chuyện không có khả năng”
Đạm Đài Thái Vũ hoàn toàn bị những lời này của anh làm cho khiếp sợ, nhịn không được thốt ra: “Anh đề xuất cái chuyện đùa gì vậy, đừng tưởng rằng anh bây giờ đang ở cảnh giới “Bán bước truyền kỳ” mà thực sự tưởng rằng khoảng cách tới “cảnh giới truyền kỳ” chỉ kém nửa bước thôi đấy nhé”
Ở “Bán bước truyền kỳ” và “truyền kỳ” chân chính có khoảng cách rất lớn, thậm chí là giống như khe rãnh của trời đất, vô số thể loại tài năng tuyệt thế đến cuối cùng cả đời đều không có cách nào bước qua được. Nếu như không có cơ duyên đặc thù kèm theo cảm ngộ thì tuyệt đối không có khả năng chỉ trong vài ngày đã đột phá lên cảnh giới truyền kỳ. “Chẳng lẽ cô đã quên những lời trước đó chúng ta đã nói rồi hay sao? Không phải cô đã nói, cô rất hiếu kỳ vì sao cảnh giới của tôi đột phá nhanh như vậy à? Rất nhanh thôi, tôi sẽ dùng hành động thiết thực, trong thời gian ngắn đột phá tới “cảnh giới truyền kỳ” để nói cho cô biết đáp án chân chính” Anh dứt lời, khêu mi, lập tức dựa tường ngồi xuống đất, đóng mất lại.
Đạm Đài Thái Vũ tò mò nói: “Anh đây là đang luyện công đột phá hay sao, dáng vẻ hiếu kỳ quái lạ quá”
“Không phải, tôi tính toán ngủ một giấc trước”
Câu trả lời nằm ngoài dự kiến khiến cho khuôn mặt tươi cười của Đạm Đài Thái Vũ hơi ửng đỏ, vậy mà còn nhầm dáng ngủ của anh thành ra đang luyện công, đúng là mất mặt thật.
Anh mở mắt ra, thần sắc quái dị nói: “Đã qua hai ngày chưa từng chợp mất ngủ, chẳng lẽ cô không thấy khổ sở gì hay sao?"
Trong lòng Đạm Đài Thái Vũ càng thêm xấu hổ, mạnh mẽ quay người sang chỗ khác, lạnh lùng thốt lên: “Không cần, tôi có thói quen ngồi thay cho ngủ”
“Lợi hại, lợi hại” Anh nhún nhún vai, một lần nữa nhắm mắt lại, nói: “Tôi ngủ đây, phiền cô tối nay lưu ý hành động của đội ngũ tuần tra, đợi ngày mai sau khi đi ra ngoài kiếm chút thức ăn lấp đầy bụng xong, tôi sẽ bắt đầu chính thức đột phá”
Đạm Đài Thái Vũ gật gật đầu, hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi xếp bằng phía trước Kiếm Thu Thủy bắt đầu nhập định. Một đêm không nói chuyện
Ngày hôm sau, dưới yêu cầu của Terai Chika, lính đánh thuê Liệt Ưng gần như đã chạy hết tới Đảo Hải Ninh, chẳng những có hơn 5000 lính đánh thuê trang bị đầy đủ lên đảo lùng bắt Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ mà lính đánh thuê Liệt Ưng còn điều động hơn mười cái phi cơ trực thăng, lượn vòng quanh bầu trời của Đảo Hải Ninh, lấy xu thế từ trên cao nhìn xuống, điều tra tung tích của Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ.