Đột nhiên, Trần Gia Bảo bắt đầu tiến lên một bước, trong tích tắc hắn đã di chuyển đến trước mặt mấy tên bảo vệ và chỉ bằng một nắm đấm, bốn năm tên đã bay văng về phía sau.
Ngay sau đó, không để cho những tên khác kịp thời đáp trả, Trần Gia Bảo thoăn thoắt lướt qua đoàn người, không thấy bóng dáng hắn đâu, chỉ nghe những chỗ hăn lướt qua đều có tiếng kêu thét đau đớn.
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười mấy tên nhân viên bảo vệ đã nằm lăn ra đất rên rỉ, súng văng khắp cả đất.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây.
Tất cả mọi người trên boong tàu, đặc biệt là Trường Dã Khoan Nhẫn đều sững sờ, trời, chỉ trong vài giây thôi mà một mình hắn đã hạ gục nhóm nhân viên bảo vệ này rồi sao? Còn không cho đối thủ có cơ hội bắn trả? Điều này là quá lợi hại!
Trần Gia Bảo vênh váo đứng tại chỗ liếc mắt nhìn mấy tên bảo vệ ngã lăn trên mặt đất, nói:“Tao đã nói là lũ vô dụng, tự mình xông lên chịu trận” Sau đó, hẳn ném súng xuống đất, quay người đi về phía Đạm Đài Thái Vũ: “Ở đây nhiều ruồi quá, chúng ta vào cabin đi”
Đạm Đài Thái Vũ gật đầu, đi theo Trần Gia Bảo vào cabin. Còn mọi người trên tàu vẫn chưa kịp hoàn hồn, đặc biệt là Trường Dã Khoan Nhãn, người đã chủ động bắt chuyện với Đạm Đài Thái Vũ trước đó, trong lòng chưa hết sửng sốt, cũng may trước đó không chọc giận người Việt Nam này, nếu không hậu quả thật khó lường.
Vài phút sau, tàu du lịch tạm thời dừng lại, các nhân viên bảo vệ đã đưa được Hữu Hạ Chân Nam lên tàu, hộ tống nguyên người đang ướt sũng trở về phòng.
Sau khi thay quần áo xong, Hữu Hạ Chân Nam ngồi phịch xuống ghế sô pha với vẻ mặt ảm đạm kinh khủng, trên con thuyền của chính mình lại bị một người Việt Nam ném xuống biển dưới sự chứng kiến của mọi người, toàn bộ thuộc hạ lại bị đánh bại, hắn càng nghĩ càng thấy xấu hổi
Một tên bảo vệ bên cạnh lập tức rót cho hắn ta một tách trà nóng.
“Mối thù này tao nhất định sẽ trả!” Hữu Hạ Chân Nam thậm chí còn không thèm uống trà, tức giận nói: “Cả gan dám ở trên thuyền tao làm mất mặt tao, nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại”
Tên bảo vệ thận trọng nói theo: “Nhưng người Việt Nam kia không dễ đối phó. Vừa nấy chúng ta có nhiều người và nhiều súng như vậy, nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã bị dọa chết khiếp rồi. Nhưng tên đó đã đánh gục tất cả chúng tôi trong nháy mắt. Tôi nghĩ hắn chắc hẳn có luyện võ, tốt hơn chúng ta không nên chọc hắn”
Mấy tên còn lại gật đầu lia lịa, rõ ràng tình cảnh khi nấy bị Trần Gia Bảo quay đánh đã để lại ám ảnh sâu sắc cho. bọn chúng.
Hữu Hạ Chân Nam cười nhạo hai tiếng: “Thằng nhóc đó quả thực rất mạnh, nếu không thì không thể nhấc ta lên băng một tay, nhưng cho dù có lợi hại cỡ nào đi nữa thì đã sao, đừng quên đây là Nhật Bản, là địa bàn của chúng †a, hắn có giỏi đến đâu thì không lẽ có thể che trời được sao?
Đáng tiếc không thể tự mình giết hắn trên thuyền của mình, như vậy sẽ tự chuốc lấy phiên phức, nếu không, ta nhất định để các ngươi ra tay trước, đánh cho hắn không còn manh giáp!”
Các nhân viên bảo vệ cung kính hỏi: “Vậy ngài định làm gì
Hữu Hạ Chân Nam đảo mắt, giều cợt: “Dù sao cũng sắp đến đảo Hải Ninh rồi. Trước tiên do thám bọn chúng đến nơi nào trên đảo, sau đó cho người âm thầm theo dõi tìm cơ hội kết liễu hắn!
Ta không tin chúng ta nhiều người và súng như vậy, mà đánh lén vẫn không giết được hắn, tới lúc đó chúng ta sẽ bắt luôn người phụ nữ Việt Nam kia, cùng nhau chơi trò, nghĩ thôi đã thấy phấn khích”
Các tên bảo vệ đứng bên cạnh cũng bật cười, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Đài Thái Vũ, trong mắt hiện lên một tia sáng xanh.