"Nhưng không biết đại ca cho bao nhiêu tiền biếu, ta mà cho nhiều hơn, đến lúc đó viết ra rất khó coi." Thẩm thị nói.
Tăng Thụy Tường vừa nghe, tìm xe lừa đưa tin cho Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh trả lời có cho hai xuyến tiền biếu, tiền tặng là năm mươi văn. Tăng Thụy Tường nghe xong, chuẩn bị hai trăm năm mươi văn, cũng không muốn nói gì với lão phòng, chắc là sợ Điền thị biết lại làm ầm ĩ.
Tử Tình nhớ tới một chuyện, hỏi Thẩm thị, "Nương, lúc thành thân đại ca, chác cậu đều cho lễ gặp mặt, các cô cô không cho, vì sao vậy?"
"Nói lý lẽ thì đều phải cho hết, chẳng qua là nông dân nhà nghèo. Các cậu của con tự đề xuất, vài năm nay, cuộc sống của các cậu con tốt hơn, cũng nghĩ thừa dịp này mà khoe khoang một chút."
"À, cho nương chỗ dựa ấy mà." Thẩm thị nghe xong, cười không nói.
"Vậy chúng ta không đến nhà đại cô, ông bà nói gì không? Phụ thân cũng không đi thì tốt rồi." Tử Tình hỏi.
"Ai biết được, đến lúc đó hẵng nói. Con nghĩ cha con muốn đi à? Không phải bởi vì lúc đại ca của con thành thân, ông nội kéo bốn người chúng ta vào phòng nói nửa ngày, nói cái gì mà tết không đi cũng không sao, nhưng đứa nhỏ thành thân phải lộ mặt, bằng không truyền ra cũng không dễ nghe, người ngoài làm gì biết chuyện trong nhà thế nào, lời đồn truyền đến truyền đi, cuối cùng cũng không biết truyền thành dạng gì, thôn bọn họ không biết chúng ta, tự nhiên sẽ không giúp chúng ta nói chuyện. Cho nên cha của con mới quyết định tự minhg đi, dù sao cũng không nhiều, mỗi đứa một lần." Thẩm thị nói xong, còn thở dài một hơi.
"Nương, ông nội con nói thật buồn cười, nói cái gì mà tết không đi cũng không sao, lời này hẳn là nên nói cho đại cô bọn họ chứ. Đại cô cũng đâu để ai đến nhà, từ mùng hai đã đến nhà mẹ đẻ ở, nàng phải chiêu đãi ai đâu. Nhị cô thì tốt xấu gì còn chiêu đãi chúng ta một năm một lần, ba năm chiêu đãi thân thích nhà chồng một lần. Miệng đại cô chỉ ăn đồ nhà người khác, người khác có thể ăn được miếng cơm nhà nàng chắc?"
Đang nói, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc bọn họ vào, Tử Tình đành im miệng.
Ai ngờ mùng mười, vừa cơm nước xong không bao lâu, lão gia tử tới cửa, Tử Tình pha trà, bưng qua. Đang muốn về phòng, lão gia tử nói: "Tử Tình đừng đi, cả nhà ngồi lại đây nghe lão nhân ta nói mấy câu."
Tăng Thụy Tường vừa thấy sắc mặt lão gia tử khác thường, vội bảo cả nhà ngồi trông phòng, lão gia tử liếc mọi người một cái, hỏi: "Hôm sau Đại Mao thành thân, các ngươi ai đi?"
"Cha, một mình ta đi là được, bọn nhỏ không đi, đỡ muội muội làm thêm một bàn." Tăng Thụy Tường đáp.
"Ta biết có loại tình huống này mà, may mà hôm nay ta đến, Tường nhi, lúc Tử Phúc thành thân ta đã nói với ngươi rồi. Chuyện khác ta không quan tâm, nhưng cho dù là con nhà ai thành thân, đều phải có mặt, các ngươi lúc đó đã đáp ứng ta mà, huống hồ việc tiền biếu ta không muốn nói ngươi thế nào, đại muội tử của ngươi cũng nói, sau này sẽ an phận thủ thường, nàng mà định tính toán làm gì, không cần ngươi nói, cha sẽ đoạn giao giùm các ngươi. Nhà lão nhị à, không phải cha bất công, chuyện này cha chỉ lo lắng thay các ngươi thôi, các ngươi nghĩ đi, chuyện Tử Tình mới qua không bao lâu, Đại Mao đã ở quỳ cửa nhà ngươi nửa ngày, toàn thôn ai cũng biết hắn không cẩn thận làm đổ mâm lên Tử Tình, sự thật như thế nào thì chỉ có người nhà mới biết, còn ai có nghi ngờ gì cùng tự đoán mà thôi, nếu lần này Đại Mao thành thân, các ngươi không đi, ngược lại người khácsẽ nói Tử Tình bị Đại Mao cố ý hãm hại, các ngươi nghĩ xem ta nói đúng không đã?"
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, không nói, Tử Phúc hỏi: "A công, chỉ sợ chúng ta vừa đi, lại cổ vũ bọn đại cô làm bậy, không phải ta làm cháu mà nói bậy với trưởng bối, tại mấy năm nay đại cô bọn họ làm việc quá ngoan độc, làm sai đâu chỉ có hai việc, mỗi lần đều do cha mẹ ta dễ nói chuyện, do ông cùng bà che chở, dù sao bọn họ không chịu tổn thất gì, cho nên bọn họ càng làm càng quá đáng. Nếu là đại cha, bọn họ cũng không dám, bởi vì bọn họ biết rõ chọc giận đại cha ta, đại cha ta sẽ không thèm nhìn bọn họ một lần."
Lão gia tử nghe Tử Phúc nói, cũng không tiếp lời, dừng một chút mới nói: "Đại cha của ngươi cũng đáp ứng tham gia tiệc cưới của Đại Mao, lần đó Đại Mao sai, nhưng tiểu tử Khang Bình xuống tay không nhẹ, coi như Đại Mao bị trừng phạt đúng tội, lần sau cho hắn mượn mấy lá gan cũng không dám thế nữa. còn Quế Anh là đứa kiến thức hạn hẹp, muốn trèo cành cao, đại cô ngươi đã mắng nó rồi. Ta đã nhắc nhở đại cô rồi, nếu làm gì với nhà ngươi nữa sẽ đoạn giao, ta nói sẽ giữ lời. Lần này, các ngươi nể mặt kẻ già như ta đi, tóm lại nàng cũng là cô ruột của các ngươi, đi một chuyến đi, coi như ta cầu các ngươi, ngày nào đó, chờ ta nhắm mắt, các ngươi muốn đoạn giao thì ta cũng không quản nỗi, mà giờ ta vẫn sống, sao có thể trơ mắt nhìn con cái trở mặt thành thù."
Tăng Thụy Tường lúc đầu nghe thấy lời Tử Phúc nói thì hổ thẹn, mấy năm nay cũng tại mình yếu đuối mới làm hại thê tử chịu ủy khuất hơn 10 năm, làm hại vcác con chịu khổ theo, nhưng cuối cùng nghe thấy lão gia tử ăn nói khép nép thỉnh cầu, tim hắn vẫn đau, giờ khắc này, hắn không biết nên lựa chọn thế nào, nghe theo cha thì làm thê tử cùng đứa nhỏ ủy khuất, theo thê tử cùng đứa nhỏ, nhưng ánh mắt tha thiết của cha già gần sáu mươi lại không đành lòng bỏ qua, giờ khắc này, Tăng Thụy Tường trầm mặc .
Lão gia tử thở dài một hơi, đứng lên, lưng còng, Thẩm thị thấy, vội đẩy Tăng Thụy Tường một chút, bĩu bĩu môi, Tăng Thụy Tường nhìn về phía cha, cũng hiểu ý của Thẩm thị, trong lòng ấm áp, nói: "Cha, ngươi đừng như vậy, chúng ta đi là được, nhưng bọn họ về sau làm ra chuyện gì nữa, đừng trách gì chúng ta."
"Được, lời này bọn họ cũng đã đáp ứng ta, ta về trước, ngày đó cả nhà cùng đi, còn có hai nhà nhị muội tam muội ngươi nữa." Lão gia tử nói xong bước đi, Tăng Thụy Tường tự mình tiễn ra cổng.
Tử Lộc đá ghế dựa, căm giận: "Tức quá, không ngờ muội muội bị người ta khi dễ như thế, chúng ta còn phải đi uống rượu mừng của họ."
"Ngươi tức cái gì, ta cảm thấy lời của ông cũng đúng, Tình nhi cũng đi theo đi, để người ngoài xem, dù sao phụ thân có tặng tiền biếu, không phải ăn không trả tiền, cả nhà mình chiếm một bàn cho bỏ tức." Tử Phúc khuyên nhủ.
Tử Tình cũng thở dài, không biết Lâm Khang Bình biết mình đến tiệc cưới của Đại Mao, sẽ nghĩ thế nào. Tử Hỉ đứng bên cạnh, vỗ vỗ bờ vai nàng: "Tỷ, ngươi yên tâm, đại cô bọn họ nếu dám tính kế chúng ta, chờ ta trưởng thành, một ngày nào đó tính sổ với bọn hắn."
Cuối cùng, cả nhà đều cùng, nhà Yến gia nhỏ, lão gia tử cùng Điền thị bọn họ cũng không đến trước, cả nhà Hạ Ngọc ở lão phòng vài ngày, đến hôm hôn lễ mới qua. Tiểu dượng Chú Vân Giang cũng nghỉ phép, cho nên lần này người đầy đủ hết.
Tử Tình gặp được con trai của đại nương và Chu thị - Tử Toàn ở Yến thôn, lần trước gặp mặt còn trong tã lót, bây giờ cũng bốn năm tuổi rồi, mặt mày giống Tăng gia, cũng thanh tú, tóc ngắn nên được tết sau gáy, quần áo trên người mới tầm bảy tám phần, đeo một sợi dây chuyền bạc, nhưng quá mức nuông chiều, Chu thị quá chú ý, cho nên nuôi thành kiểu người nói một không hai. Tử Tình quan sát hắn một hồi, phát hiện đứa nhỏ nếu có chỗ nào không thích, liền vừa khóc vừa quậy. Chu thị dỗ hắn.
Tăng Thụy Khánh cũng đến, không nói gì với Tăng Thụy Tường, Chu thị cũng không nói chuyện cùng Thẩm thị, hai người ngồi cách xa nhau, nhà Tử Tình một bàn. Giữa trưa, nghe Xuân Ngọc nói, nhà nàng cũng sắp xây nhà, nói là Nhị Mao buôn bán kiếm được bạc ở ngoài. Tử Tình nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, xoay người bước đi.
Chu thị nghe xong, hừ một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói câu: "Dỗ quỷ đánh tặc, Nhị Mao biết buôn bán cái quỷ gì?" Tử Tình nghe xong cười trộm.
Tiệc tối kết thúc, Tăng Thụy Tường liền dẫn cả nhà đi, trở về nhà, Tử Tình đem lời Chu thị nói ra, hỏi: "Nương, cái gì gọi là dỗ quỷ đánh tặc vậy?"
"Ngốc, ngươi kêu quỷ giúp ngươi bắt trộm, có khả năng à? Ngươi tin không?" Tử Phúc nói. Lưu thị nghe xong cười.
"Đại ca, ngươi thật đáng ghét, nói thì nói còn búng trán ta làm gì." Tử Tình vuốt đầu mình.
"Đại ca thích ngươi mới làm vậy thôi." Lưu thị nói. Trải qua một thời gian ở chung, Lưu thị cũng tùy ý hơn.
Trở lại phòng, Tử Hỉ chuẩn bịchơi mạt chược, nói là muốn thắng ít tiền tiêu vặt, nhân lúc Lưu thị không biết chơi, nên đánh thử hai ván, rồi Lưu thị muốn chơi, Tử Tình đành phải tránh ra, thêu thùa may vá ở một bên, Tử Tình làm quần áo cho Lâm Khang Bình, Lưu thị thấy, cười: "Muội muội thật hiền lành, muội phu có phúc rồi."
Tử Tình đang muốn trả lời, Tử Hỉ hét lên: "Tỷ, giang hồ nguy hiểm, không có tiền đồng, có lòng thành thì tặng hai mươi văn đi, thắng sẽ trả lại ngươi."
"Không có tiền còn giành chỗ, xuống đi để ta chơi." Tử Tình buông kim ra, muốn lên.
"Tỷ, ta còn chưa chơi đã mà. Ta chơi thêm hai ván nữa thôi, mỗi ngày ta đọc sách rất nhàm chán, gần tết mà ngươi còn không cho ta chơi à." Tử Tình nghe xong, đành đưa hầu bao cho hắn.
Lưu thị nhìn hai ván, cũng hiểu, Tăng Thụy Tường cũng lôi kéo Thẩm thị ngồi vào bàn, muốn đích thân dạy Thẩm thị. Nhất thời người xem náo nhiệt còn nhiều hơn người chơi mạt chược.
Ngày lế tiếp, trong nhà Tử Tình bắt đầu sôi nổi như tết, cũng may xung quanh chỉ có mỗi nhà mình, bằng không, mỗi đêm ồn ào, cười vui sẽ làm ầm ĩ hang xóm mất.