Mục lục
Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, bởi vì Tử Tình đã nói trước muốn đi thăm Hạ Ngọc, liền dậy thật sớm, lại không gặp được một đứa nhỏ nào, ra cửa trong, Tiểu Phấn nói, đều ở trên đảo nhỏ luyện công đấy. Tử Tình ra cửa viện vừa thấy, bảy đứa nhỏ đều ở trên đảo nhỏ, có luyện đứng tấn, có luyện roi, cũng có luyện quyền cước, còn rất náo nhiệt, Tử Tình liếc mắt nhìn một cái, bèn đi vào xem xét bữa sáng.

Bởi vì đứa nhỏ đang ở thời kì phát triển, Tử Tình quy định mỗi đứa nhỏ sáng sớm phải uống một chén sữa dê, ăn một quả trứng gà, còn lại đó là cháo, mì sợi, miến xào, cháo rau…thay phiên nhau.

Tử Tình vừa chia sữa dê cho từng đứa xong, Thư Duệ bọn họ đã đi vào, tự động đi rửa tay, Tử Tình nói: "Mau ăn đi, hôm nay ta muốn đi thăm Nhị bà cô của các ngươi, mấy người các ngươi là đi cùng ta, hay là tự mình ở nhà?"

"Cô cô, hôm qua không phải là còn đáp ứng chúng ta đi bắt ếch, lại có thể quên rồi?" La Hạo Viêm nói.

"Được được, hôm nay trở về nếu các ngươi muốn đi thì đi, vừa vặn ta cũng đang thèm, xem xem các ngươi có thể bắt được bao nhiêu, cô cô đều làm món ăn cho các ngươi."

"Con này ăn ngon sao?" La Hạo Viêm hỏi, canh cá chạch chân giò hun khói hôm đó, hắn cũng không cảm thấy dễ uống, canh cũng thôi, những thứ kỳ kỳ quái quái gì đó kia, hắn thật đúng là chưa ăn ra ngon được bao nhiêu, cảm giác là lạ, đây là sự khác biệt của văn hóa ẩm thực Nam Bắc.

“Ăn không ngon, thật sự, ngươi nhất định không thích ăn, đến cả canh cá chạch ngươi cũng không thích ăn, cái kia ngươi lại càng sẽ không thích rồi." Văn Tinh Vực cười nói.

"Đúng rồi, ngươi nhất định không thích. Ngươi là người phương Bắc, đâu có ăn quen những thứ này, ngươi ở phương Bắc thì cảm thấy cái gì ăn ngon?" Thư Ngạn hỏi.

Vẫn là Thư Ngọc phúc hậu hơn một chút, nói với La Hạo Viêm: "La đại ca, ta kể cho ngươi một câu chuyện, ngươi sẽ biết nên làm như thế nào."

La Hạo Viêm và Tiểu Dực vừa nghe, hứng thú lên, nói: "Mau kể, mau kể."

Thư Ngọc khoe khoang mà kể lại truyện ngựa con qua sông, ngựa con muốn qua sông, hỏi chuột con. Nói nước sông sâu lắm, làm chết đuối đồng bạn của nó, cũng hỏi bò, bò nói nước sông mới đến bắp chân."Nước sông sâu hay không, đáp án của bò và chuột con cho lại không giống nhau, các ngươi nói vì sao?" Thư Ngọc hỏi. Bởi vì bọn nhỏ chưa từng thấy sóc, Tử Tình bèn đổi sóc thành chuột.

Tiểu Dực và Văn Tinh Vực còn có La Hạo Viêm đều tự suy nghĩ một hồi, ba người đều hiểu được, La Hạo Viêm không kiên nhẫn phất phất tay, nói: "Chuyện này có khó gì? Con bò vốn chính là to hơn con chuột."

Tiểu Dực cười nói: "Câu chuyện này nói cho chúng ta biết. Làm việc phải dựa vào chính mình động não đi phân tích. Cô cô, ta thích chuyện xưa ngươi kể, ta biết, ngươi là dạy chúng ta đạo lý làm người."

Đạo lý giảng xong rồi, điểm tâm cũng ăn xong rồi, Tử Tình mang theo mấy đứa nhỏ ra khỏi nhà, suy nghĩ một chút, vẫn là để cho một thị vệ trong đó đi theo. Cũng thuận tiện phụ trách đánh xe ngựa.

Tử Tình dẫn theo tám đứa nhỏ, còn dẫn theo hai nha hoàn, còn có chút đồ ăn. Giữa trưa, khẳng định là phải ở bên kia ăn cơm, thấy thế nào, cũng phải đi hai chiếc xe ngựa. Lúc phân xe, bảy đứa nhỏ đều muốn đi theo Tử Tình, Yên Nhiên đương nhiên không cần phải nói. Cuối cùng, Tiểu Dực sắp xếp thị vệ cùng Lâm Hưng đánh xe ngựa của bọn họ, một chiếc xe cũng miễn cưỡng ngồi đủ, nha hoàn chỉ dẫn theo Tiểu Tử đi qua giúp đỡ nấu cơm.

Xe ngựa còn chưa có vào thôn, đã có người đi thông báo cho Hạ Ngọc. Bởi vì trong thôn, chỉ có thân thích nhà Hạ Ngọc có xe ngựa. Hạ Ngọc quả thực chạy ra, vịn khung cửa đứng nhìn xa.

Xe ngựa vào thôn, còn có một đám trẻ con đi theo tới, Tử Tình xuống xe, thấy Hạ Ngọc tựa vào trên khung cửa. Sắc mặt có chút không tốt lắm, vội hỏi: "Nhị cô, ngươi làm sao vậy? Lại không thoải mái chỗ nào?"

Bởi vì trong tay Tử Tình còn bế đứa nhỏ, không có cách nào dìu Hạ Ngọc, trong tay Tiểu Tử cũng mang theo đồ, Tử Tình giao đứa nhỏ giao cho Thư Ngọc bên cạnh, Tiểu Dực vội nhận lấy, nói: "Dực ca ca bế ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nha?"

Yên Nhiên cười hì hì hôn gò má Tiểu Dực một cái, Thư Duệ thấy, vội đoạt Yên Nhiên lại, bởi vì mỗi lần Tử Tình và Lâm Khang Bình còn có mấy người Thư Duệ trêu chọc Yên Nhiên, nói "Yên Nhiên ngoan ngoãn, hôn một cái." Yên Nhiên đều sẽ cười hì hì hôn lên mặt mọi người một cái, nhưng Tiểu Dực này cũng không phải người nhà mà, bởi vậy Thư Duệ có chút tức giận, nhưng lại không thể phát giận với một đứa nhỏ nhỏ hơn một tuổi. Liền rất không vui lườm Tiểu Dực, Tiểu Dực cũng chẳng phân biệt được. Cũng may Văn Tinh Vực cùng La Hạo Viêm không phát hiện.

Tử Tình cũng không phát hiện một màn này, đang đỡ Hạ Ngọc, hỏi tình hình gần đây của Hạ Ngọc. Thì ra là, thân thể Hạ Ngọc từ chỗ Chu thị bị chọc tức không ít, vốn là người thể nhược nhiều bệnh, tâm tư còn nặng, vốn nên cần tĩnh dưỡng thật tốt, mà lại cứ thắp thỏm Điền thị, nghĩ tới Điền thị đáng thương, mỗi lần cũng là rơi lệ. Nhưng tâm bệnh này, Tử Tình cũng không chữa được.

Chu Thiên Thanh không ở nhà, nói là đang giẫy cỏ cho khoai lang, còn muốn nhấc dây, Tử Tình nhìn nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình, nói: "Giẫy cỏ không giúp được, chẳng qua việc nhấc dây này, mấy đứa bọn họ vẫn là có thể giúp được, ruộng nhà ngươi ở chỗ nào?"

"Ấy đừng, khách nhân tôn quý như vậy, ở nhà đều là thiếu gia, sao có thể để cho bọn họ xuống ruộng?" Hạ Ngọc cự tuyệt nói.

"Ôi, việc nhấc dây này, bọn họ nhất định thích làm, còn không giống như đi chơi. Nhị cô, ngươi cũng đừng từ chối nữa."

Hạ Ngọc chỉ phương hướng, Tử Tình giao Yên Nhiên cho Tiểu Tử, nói với bọn nhỏ: "Hôm nay giao cho mọi người một nhiệm vụ, ta muốn nhìn xem ai làm tốt nhất, ai có thể chịu khổ nhất? Mấy người các ngươi tỷ thí một chút, làm tốt, ta có phần thưởng."

La Hạo Viêm hỏi: "Cô cô, có thể hỏi một chút phần thưởng là cái gì hay không?"

Tử Tình ngẫm nghĩ, nói: "Tí về dạy các ngươi chơi một trò chơi."

Mấy đứa nhỏ nhảy nhót đồng ý, Tử Tình mang theo bọn họ đến bờ ruộng, Chu Thiên Thanh thấy mấy người Tử Tình trước, đi lại đón, nghe xong Tử Tình nói, vội xua tay nói: "Không được, không được."

Tử Tình cũng đã ở bờ ruộng làm mẫu cho mấy đứa nhỏ rồi, nhấc dây là một việc không cần kỹ thuật nhất, chỉ cần kéo dây khoai lang từ trong đất ra, từ đầu này kéo đến một đầu khác, phòng ngừa dinh dưỡng trên dây khoai lang phân ra rễ nhỏ. Mấy đứa nhỏ vừa thấy đơn giản như vậy, đều cảm thấy dễ chơi, mỗi đứa một thửa đất mà làm.

Sau khi Tử Tình dặn vài câu, đi về trước, thấy Hạ Ngọc, hỏi: "Nhị cô, không bằng, thừa dịp lúc này có xe, ta mang ngươi vào thành xem đại phu đi?"

"Đừng tốn tiền bạc vô ích, mới xem qua không bao lâu, đại phu nói để cho ta dưỡng cẩn thận, cái gì cũng đừng quan tâm."

Tử Tình nghe xong, khuyên lơn vài câu, Tiểu Tử đặt Yên Nhiên xuống đất, hỏi: "Chủ tử, bữa trưa ăn cái gì?"

"Hãy làm chút thức ăn nhà nông, ra vườn rau sân trong có cái gì hái cái đó, mặt khác, làm chút đồ riêng cho Nhị cô ta."

Hạ Ngọc nghe xong vội nói: "Cái này không được, trong sân trong có gà vịt, ngươi giết mỗi loại một con đi, cũng không có chút thịt."

Tiểu Tử nhìn nhìn Tử Tình, Tử Tình nói: "Suốt ngày lúc nào cũng là gà vịt cá thịt, một bữa không ăn, cũng không có gì, không phải là muốn sống cuộc sống của hộ nông dân nhân sao? Hộ nông dân trừ ngày tết ra, nào có thịt ăn?"

Tiểu Tử nghe xong tự ra sân trong tìm rau, Tử Tình bế Yên Nhiên ngồi trò chuyện cùng Hạ Ngọc. Thực ra cuộc sống của Hạ Ngọc nghiêm chỉnh mà nói không tính là quá khổ, Tiểu Văn cũng không đọc sách nữa, một năm Hạ Ngọc còn có thể có bảy tám lượng bạc để ra, so với gia đình nông dân thông thường mà nói, vẫn là hơn nhiều lắm, hơn nữa hàng năm, Tử Tình và Thẩm thị tặng đồ cho nàng không ít, trừ chút đồ gia vị, qua ngày cơ bản không cần tiêu tiền. Chẳng qua, hàng năm tiền thuốc, phỏng chừng vẫn là một khoản lớn.

"Nhị cô, Tiểu Văn năm nay cũng không còn nhỏ nữa? Có nhà thích hợp hay không?"

"Sức khỏe ta không tốt, cũng không thể ra khỏi nhà, nhờ người khác để ý, nhất thời còn chưa có người vừa ý, ờ, thoáng một cái, đứa nhỏ này cũng mười bảy rồi, năm nay nên định ra."

"Cho nên nha, Nhị cô, ngươi xem, nếu ngươi không dưỡng tốt thân mình, ngươi muốn lo lắng cho Tiểu Văn, cũng là có lòng mà không đủ sức, không bằng bản thân nghĩ thoáng ra một chút, chỉ nhặt ra chút chuyện cho mình bớt phiền, ngươi chăm sóc tốt cho mình, chính là cho dượng và Tiểu Văn bớt lo, bọn họ cũng có thể buông tay buông chân, một lòng một dạ trồng trọt thì trồng trọt, học nghề thì học nghề, không cần thời thời khắc khắc lo lắng cho ngươi, ngươi nói đúng không? Còn có bà, sức khỏe ngươi tốt rồi, nàng cũng có thể yên tâm phải không?"

Tử Tình vừa khuyên, Hạ Ngọc đỏ vành mắt, Yên Nhiên tập tễnh đi đến trước mặt Hạ Ngọc, thò đầu nhìn mắt Hạ Ngọc, nói: "Không khóc."

Hạ Ngọc ôm chầm lấy Yên Nhiên một cái, rưng rưng cười nói: "Bà cô không khóc, xem Yên Nhiên của chúng ta hiểu chuyện bao nhiêu, nhỏ như vậy, biết dỗ người rồi."

Đang nói, bọn nhỏ đã tung tăng trở lại, còn thật là đứa nào cũng rám đen, một đầu đầy mồ hôi, trên đầu còn đội lá chuối tây, Thư Duệ dẫn bọn họ đi giếng bên cạnh múc nước rửa mặt, Văn Tinh Vực nói với Tử Tình: "Cô cô, việc này nhẹ nhàng hơn cắt lúa nhiều."

"Cũng nhẹ nhàng hơn cấy mạ, ta không thích cấy mạ nhất." La Hạo Viêm nói.

"Khó trách thơ cổ nói “cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”(*), cô cô, chúng ta còn có việc nhà nông nào chưa làm qua không?" Tiểu Dực hỏi.

(*)Câu gốc: sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ, nghĩa: cày ruộng giữa trưa, mồ hôi rơi xuống ruộng.

"Nhiều lắm, việc mệt nhất khổ nhất, các ngươi còn chưa có làm qua đâu." Tử Tình nói.

"A, còn có mệt hơn khổ hơn? Đó là việc gì?" Tiểu Dực hỏi.

Chu Thiên Thanh nói cho bọn họ một ít việc trồng trọt, vừa vặn Tiểu Tử nói cơm đã dọn xong rồi, Tử Tình dẫn bọn họ lên bàn, La Hạo Viêm nhìn một vòng, hỏi: "Cô cô, sao không có thịt? Ta cũng không phải con thỏ, chỉ ăn rau."

"Mau ăn đi, đây là không tệ rồi, nể mặt các ngươi đến, nấu nhiều đồ ăn như vậy, nếu chỉ có bọn họ, cũng chỉ là một đĩa rau là tàm tạm rồi. Hôm nay, ta dẫn bọn ngươi tới đây, không chỉ là muốn thể nghiệm cuộc sống nhà nông, còn có một mục đích, ta cảm thấy, các ngươi ngày thường ở nhà rất được nuông chiều, cho nên, muốn tiến hành một hạng mục “giáo dục trắc trở” nho nhỏ cho các ngươi."

"Cô cô, cái gì gọi là “giáo dục trắc trở”?" Tiểu Dực hỏi trước.

"Cô cô muốn nhìn một chút, trong các ngươi, ai có thể chịu khổ nhất, ai có nghị lực và sự chịu đựng nhất? Mặc dù con đường tương lai của mỗi người không giống nhau, nhưng là, có một điều chắc chắn, cả cuộc đời con người, sẽ không lúc nào cũng xuôi gió xuôi nước, sẽ có lúc gặp trắc trở, cái gọi là “giáo dục trắc trở”, chính là xem các ngươi gặp trắc trở, là nghĩ biện pháp hóa giải hay là ngồi chờ chết. Đương nhiên, hôm nay cô cô cho các ngươi trải qua, chỉ là cho các ngươi ăn ít thịt đi một chút mà thôi, còn xa xa chưa nói tới trắc trở."

Lúc này, Tiểu Tử đã bưng cơm lên, còn là gạo lức, mấy đứa nhỏ nhíu mày càng chặt, chẳng qua, nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tử Tình, ai cũng không mở miệng.

Tử Tình không nói hai lời, tự mình bưng bát đũa lên trước tiên, Thư Duệ thấy, cũng vội bưng lên, tiếp theo là Thư Ngạn, Tiểu Dực, cuối cùng, đều bưng bát cơm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK